🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Về sau, phàm là thiên giai sinh ý, chúng ta đều làm.”

Một câu nhẹ nhàng như mây khói kia, lại khiến Dư Bình chấn động đến mức nghẹn lời.

Trần Khinh Dao lần này bế quan đã kéo dài tới bảy tám năm, Dư Bình biết rõ trước đó nàng đã có thể luyện thành bất kỳ loại đan dược địa giai nào, hơn nữa phần nhiều đều là cực phẩm nên mới cả gan đoán rằng lần này nàng hẳn đã đột phá, trở thành một thiên giai luyện đan sư.

Thế nhưng đáp án nàng cho ra lại kinh thiên động địa không chỉ luyện đan, mà cả đan, phù, trận, khí bốn đạo, nàng đều đã bước vào hàng thiên giai!

Tin tức này nếu lan ra, toàn bộ Tu chân giới tất sẽ chấn động điên cuồng. Nàng đã không còn chỉ là một vị thiên tài có tiềm chất tông sư nữa mà chính là tông sư tương lai gần ngay trước mắt!

Trong vạn năm qua, Tu chân giới chưa từng xuất hiện thần giai tông sư. Người gần nhất chạm đến tầm cao ấy, cũng chỉ dừng lại ở bậc phù đạo tông sư. Còn hiện tại, ở bốn đạo đan, phù, trận, khí, lại có hi vọng cùng lúc sinh ra bốn vị tông sư. Một cảnh tượng như vậy, e rằng đã nhiều đời chưa từng có!

Trần Khinh Dao giữ tư thế oai nghiêm nửa ngày, đợi mãi vẫn chẳng nghe thấy Dư Bình khen lấy một câu. Quay đầu nhìn lại, nàng mới phát hiện hắn đã sớm sợ đến ngây dại, đến bây giờ vẫn chưa hoàn hồn.

Trong lòng nàng chỉ biết lắc đầu muốn nghe vài lời tâng bốc e là vô vọng rồi, thôi thì tiếp tục tu luyện vậy.

Từ chỗ Dư Bình, nàng cũng biết được sư tổ, sư tôn cùng Tiêu Tấn đều đang bận, hoặc thì làm nhiệm vụ, hoặc thì bế quan, không ai rảnh rỗi. Vừa hay, nàng cũng nên tiếp tục luyện chế.

Lần trước, khi luyện ra cây trường thương thiên giai, nàng suýt chút nữa đã vắt kiệt bản thân. Coi bộ muốn đứng vững trên con đường chế tác pháp khí thiên giai, nàng nhất định phải tiếp tục nâng cao tu vi, bằng không thì chẳng cách nào duy trì lâu dài.

Đợi đến khi thân ảnh nàng khuất dần, Dư Bình vẫn chưa lấy lại tinh thần, chỉ ngơ ngác lẩm bẩm:

“Tông sư… bốn đạo tông sư…”

Trần Khinh Dao tiếp tục khổ luyện thêm hai ba tháng, tu vi tiến thêm một bước, chỉ còn nửa bước nữa là đặt chân vào Hóa Thần hậu kỳ. Thấy mình khó thể tiến bộ thêm trong thời gian ngắn, nàng mới dứt khoát xuất quan.

Khác với lần trước, lần này tông môn náo nhiệt hẳn lên. Vừa ra khỏi động phủ, nàng liền suýt nữa bị một luồng kiếm phong cuốn thẳng vào người.

Nguyên lai là Huyền Thanh đạo quân cùng Hàn Sơn đạo quân đang giao thủ. Hai người qua lại, gió thổi rung cành, chim chóc trong rừng kinh động bay loạn.

Thầy trò này cứ ba ngày lại có một trận tiểu đấu, năm ngày thì ắt có một trận đại chiến. Đến mức chim chóc trên cành cũng quen, chẳng buồn sợ hãi nữa. Chỉ có Tiêu Tấn, mỗi lần đều nghiêm túc đứng xem, không bỏ sót một chiêu một thức nào.

Trước kia hắn chỉ đứng xa xa, nay thì đã dám tiến lại gần, thậm chí khi hai vị đạo quân đổi chiến trường, hắn cũng theo sát không rời, nhìn qua chẳng khác gì tổ tôn tam đại cùng nhau “tỉ võ”.

Trần Khinh Dao đứng quan sát một lúc, phát hiện cho dù thân pháp sư tổ, sư tôn quỷ mị khó lường, nhiều khi chính nàng cũng không kịp nhìn theo, vậy mà Tiêu Tấn vẫn luôn có thể nắm bắt, chưa từng tụt lại.

Thậm chí, trước luồng kiếm ý tràn ngập từ hai đại cường giả, hắn không chỉ ứng phó linh hoạt, mà đôi khi còn có thể chặn lại!

“Này có lẽ chính là thu hoạch lớn nhất của hắn, khi vây xem hai vị Đại Thừa đấu pháp chăng?” nàng thầm nghĩ.

Phải biết, một người là đương thời cường giả mạnh nhất, một người thì cùng giai vô địch. Kiếm tu bên ngoài tông môn, ắt sẵn sàng trả giá cực lớn chỉ để được một lần bàng quan.

Mà ở ngay bên cạnh nàng, cổ thụ rũ xuống một nhành, khẽ nói: “Người trẻ tuổi kia đâu chỉ như vậy, ngươi bế quan đoạn thời gian ấy, hắn đã đánh bại cả đại sư bá của ngươi. Mục tiêu kế tiếp, e rằng chính là sư tôn ngươi rồi.”

Trần Khinh Dao gật đầu, không lấy làm lạ. Trước kia, đại sư bá sau khi phục dụng Tạo Hóa đan, không thể tiến vào cảnh giới Đại Thừa, khiến nàng có chút tiếc nuối. Sau này mới hiểu ra, đạo tâm ông đã tổn hại, cả đời không thể đột phá.

Đại sư bá tuy mạnh, có thể vượt cấp đánh ngang Đại Thừa nhưng rốt cuộc vẫn bị giới hạn. Còn Tiêu Tấn thì lại ngày càng thăng tiến, siêu việt hơn ông là điều tất yếu.

Bên kia, Phong Khê chân quân cùng Thương Hải chân quân đang thảnh thơi phẩm trà. Trần Khinh Dao bay tới, hành lễ: “Đại sư bá, Thương Hải tiền bối, thật nhàn nhã quá.”

Hai người cười mời nàng ngồi xuống. Thương Hải chân quân nghiêm giọng nói: “Chuyện ở Ly Vọng hải ta đã nghe, còn chưa kịp cảm tạ ân cứu giúp.”

Trần Khinh Dao vội xua tay: “Tiền bối nói vậy xa lạ quá. Nếu đã coi nhau như người một nhà, vậy về sau không cần nói những lời này làm gì.”

Phong Khê chân quân cười ha hả: “Tiểu A Dao nói đúng đó, Thương Hải huynh, ngươi cứ nghe nàng đi.”

Thương Hải chân quân cũng cười, gật đầu: “Được, lần này ta tạm cảm tạ trước, lần sau lại nghe theo lời tiểu hữu.”

Ba người nhìn nhau, cùng bật cười.

Một lúc sau, Phong Khê chân quân bỗng nghiêm mặt, quay sang Trần Khinh Dao:“Dư Bình nói với ta, ngươi ở đan, phù, trận, khí bốn đạo đều đã đạt tới thiên giai. Nhưng vì ngươi sớm lại đi bế quan, hắn không dám chắc có nên công bố ra ngoài hay không nên đặc biệt tới bàn với ta một chuyến.”

Dư Bình quả thật không dám tự tiện quyết định. Việc này hệ trọng, một khi tin tức lan truyền, ắt sẽ có vô số người kéo đến Thiên Nguyên tiên tông, trong đó không chừng sẽ xuất hiện cả những tu sĩ hàng cao cấp, thậm chí tu sĩ Độ Kiếp cũng chẳng phải không có khả năng.

Thế nhưng lúc này trong nội môn, hoặc thì mọi người đang làm nhiệm vụ, hoặc đều bế quan, Trần Khinh Dao lại chỉ buông một câu rồi bỏ đi, để hắn hoàn toàn không dám gánh trách nhiệm, đành chờ Phong Khê chân quân xuất quan mới vội vàng bẩm báo.

Chuyện này, ngoài chính Trần Khinh Dao thì trong tông tạm thời chỉ có Phong Khê chân quân và Dư Bình biết rõ. Thương Hải chân quân cũng chỉ mới nghe lần đầu nhưng ngoài việc động tác nâng chén trà khựng lại, sắc mặt của ông chỉ biến đổi trong khoảnh khắc rồi rất nhanh trở về như thường.

Bảo là trong lòng không chấn động thì không thể nhưng từ khi quen biết Hàn Sơn cùng môn hạ của hắn, Thương Hải chân quân đã chịu đủ loại kinh hãi lớn nhỏ, sớm rèn cho bản thân một tấm lòng vững như đá, bề ngoài bất động thanh sắc.

Vả lại, ông cũng đã sớm biết hai đồ đệ của Hàn Sơn còn yêu nghiệt hơn cả sư phụ, chuyện bốn đạo Địa giai nâng lên thành bốn đạo Thiên giai, có lẽ cũng không đến nỗi khiến ông quá ngạc nhiên. Dẫu vậy, Thương Hải chân quân vẫn phải uống liền mấy ngụm trà mới đè nén nổi cơn sóng trong lòng.

Trần Khinh Dao khẽ gật đầu, chậm rãi nói: “Ba tháng trước, ta đã luyện thành pháp khí Thiên giai đầu tiên. Trước đó, đan, trận, phù đều đã thử qua, chỉ còn khí đạo là hơi gượng ép. Ta hiểu rõ nguyên nhân là vì cảnh giới của bản thân còn thấp, cho nên mới tiếp tục đóng cửa ba tháng.”

Phong Khê chân quân lúc nghe Dư Bình báo tin, suýt chút nữa đánh rơi cả chén trà. Đến nay đã mấy ngày trôi qua, mà ông vẫn không nén nổi xúc động, khen rằng: “Thiên phú và thực lực của Tiểu A Dao, thật sự là độc nhất vô nhị, xưa nay chưa từng có!”

Họ chỉ là cảm thán nhưng bên cạnh, cổ thụ hộ tông thì thiếu chút nữa đã muốn nhổ cả rễ phụ của mình lên.

Phong Khê là kiếm tu, Thương Hải là pháp tu. Hai người tuy hiểu rằng tông sư cực kỳ hiếm có, nhưng với đan, phù, trận, khí thì lại không nắm rõ bằng cổ thụ.

Thần thụ này vốn sinh ra từ thời thượng cổ, ngoài tộc nhân còn tồn tại trong bí cảnh, không ai am hiểu lịch sử lâu xa hơn hắn. Dù đã từng bị giam giữ trong bí cảnh suốt một thời gian dài, nhưng nhiều năm nay, với tư cách hộ tông thần thụ của Thiên Nguyên tiên tông, cành lá trải khắp toàn tông, hắn nghe biết vô số tin tức từ đệ tử ngoại môn, đặc biệt là đan tu và trận tu.

Hắn dám chắc, từ thời thượng cổ đến nay, Nhân giới chưa từng xuất hiện tông sư bốn đạo!

Đừng nói bốn đạo, ngay cả ba đạo cũng chỉ có một người, vị ấy chính là nhân vật từng dẫn dắt Nhân giới chống lại Ma tộc trong đại chiến thượng cổ. Tiếc rằng, cuối cùng vẫn sớm ngã xuống, trở thành một trong những thiên tài chói lọi nhưng đoản mệnh nhất.

Sau đại chiến, các tộc quay ra tranh quyền đoạt lợi, truyền thừa tan vỡ, đạo thống hủy diệt, Nhân tộc càng khó sinh ra tông sư. Nếu có, thì cũng chỉ mấy vạn năm mới lóe lên một vị, chưa từng nghe ai kiêm tu hai đạo, ba đạo chứ đừng nói bốn đạo.

Từ khi biết tuổi tác thật sự của Trần Khinh Dao, lại thêm tạo nghệ kinh người của nàng, cổ thụ vẫn ngờ rằng nàng là một đại năng chuyển thế. Nếu chỉ là phàm nhân, dù có cơ duyên nghịch thiên, cũng không thể ở tuổi ấy mà thành tựu như vậy.

Nhưng giờ đây, hắn lại do dự. Từ xưa đến nay, lợi hại nhất cũng chỉ có ba đạo tông sư. Vậy nàng bốn đạo thì là ai chuyển thế? Chẳng lẽ là đại năng từ thời viễn cổ trước cả thượng cổ?

Nhưng nguyên thần của người dù cường đại đến đâu cũng khó vượt quá sông dài năm tháng, huống chi từ viễn cổ đến nay? Vì vậy, hắn mới chỉ dám khoanh phạm vi trong thời thượng cổ.

“Rốt cuộc là ai? Rốt cuộc là ai…” Hắn giận đến vò đầu bứt tai, hận không thể bắt lấy Trần Khinh Dao mà lắc mạnh để moi cho bằng được đáp án.

Mà Trần Khinh Dao chẳng hề hay biết. Lúc này, nàng chỉ đang cùng các trưởng bối bàn bạc có nên công bố tin tức cho thiên hạ hay không.

Công bố, thì lợi rõ ràng: thiên tài và tài nguyên khắp Tu chân giới sẽ đổ về Thiên Nguyên tiên tông. Nhưng hại cũng chính là đây: người đông thì loạn, đến lúc ấy e rằng chẳng còn thanh tịnh như bây giờ.

Phong Khê chân quân cười bảo: “Kỳ thật, loạn thì cũng chỉ loạn một thời gian. Sau này ngươi thành tông sư, cũng phải công bố, đến lúc ấy sợ còn loạn gấp trăm lần. Không bằng bây giờ cứ để mọi người quen dần đi.”

“Đúng thế!” Giọng nói vang vọng, Huyền Thanh đạo quân bất ngờ xuất hiện trước mặt, sau lưng là Hàn Sơn và Tiêu Tấn, chỉ kém một cái chớp mắt.

Huyền Thanh đạo quân nói: “Ngoan đồ tôn, chuyện này nên nói thì cứ nói, che che giấu giấu chỉ thêm vướng víu. Ai dám quấy nhiễu, sư tổ sẽ thay ngươi chém hắn.”

Hàn Sơn đạo quân cũng tán thành: “Ngươi sư tổ nói không sai. Cùng lắm thì ta và lão già này chẳng cần ra ngoài nữa, cứ tọa trấn trong tông. Ai đến quấy rối, vừa hay để ta thử kiếm!”

Cả ba vị đạo quân đều tán dương thành tựu của nàng nhưng không mấy bất ngờ. Họ vốn chẳng mấy bận tâm đến đan, phù, trận, khí, huống hồ Tiêu Tấn thì đơn giản nghĩ rằng, A Dao có thể làm được bất cứ điều gì.

Được họ bảo đảm, Trần Khinh Dao mỉm cười: “Vậy thì công bố đi.”

Nói công bố nhưng nàng chẳng cố ý tổ chức nghi thức gì, chỉ đơn giản điền danh mục Thiên giai vào hỏa tinh thạch rồi bảo Dư Bình khi khách nhân hỏi thì thuận miệng nhắc một câu.

Thuận miệng kể rằng hiện tại Thiên Nguyên tiên tông quả thực có thể nhận đơn đặt hàng Thiên giai, hơn nữa bốn vị đại sư Thiên giai kỳ thực chỉ là một người chính là chưởng môn Trần Khinh Dao.

Thế là, trong khoảng thời gian ngắn, bao nhiêu ấm trà trong tông đều bị khách nhân làm vỡ.

Tin tức chưởng môn Thiên Nguyên tiên tông không những song tu đan trận, mà còn kiêm tu bốn đạo, hơn nữa đều đã đạt đến Thiên giai, lan ra như cơn lốc, quét khắp Tu chân giới.

Mọi người vừa nghe đã lập tức hiểu rõ rằng tông sư sắp xuất hiện! Không chỉ một, mà là tông sư của bốn đạo!

Dù còn có kẻ nghi ngờ thật giả, nhưng những ai liên quan đều chấn động và ngay sau đó liền hành động.

Trong Tiên Kiếm tông, Lăng Sương đạo quân lập tức dặn đại đệ tử: “Ta chuẩn bị một phần lễ, ngươi đem đến Thiên Nguyên tiên tông. Nói với họ rằng ta hiện bận sự, qua một thời gian nhất định sẽ đích thân đến chúc mừng.”

Quả thật hắn rất bận. Lúc này trên bầu trời Tiên Kiếm tông, mây kiếp càng lúc càng dày đặc, một vị Đại Thừa đạo quân sắp tiến vào Độ Kiếp. Thân là chưởng môn, hắn phải tọa trấn, nếu có điều gì bất trắc thì còn kịp ứng phó.

Đệ tử nghe xong khó hiểu: “Đại sư huynh đi cũng đã đủ thể diện cho Thiên Nguyên tiên tông, vì sao sư tôn còn phải đích thân đến?”

Đại đệ tử của chưởng môn Tiên Kiếm Tông, hiện giờ đã đạt tới tu vi Hóa Thần hậu kỳ, là người kế thừa vị trí chưởng môn trong tương lai. Bất luận là tu vi hay thân phận, hắn đều được xem là nhân vật tôn quý. Có hắn thay mặt Lăng Sương đạo quân đi một chuyến, nhìn từ bất kỳ góc độ nào cũng đủ để chứng minh Tiên Kiếm Tông coi trọng và nể mặt đối phương đến mức nào.

Trong lòng Lăng Sương đạo quân lại âm thầm lắc đầu. Nếu đối tượng lần này là bất kỳ thế lực nào khác, thì những gì đồ đệ hắn vừa nói quả thật không sai. Nhưng đối phương lại là Thiên Nguyên Tiên Tông. Đó là một môn phái có đến bốn vị tông sư, họ không cần phải nhờ người khác nể mặt, mà ngược lại, chính các tông môn khác phải tranh nhau tìm cách để được họ nể tình.

Chưa tính vị trưởng lão đang ở cảnh giới Độ Kiếp, riêng Tiên Kiếm Tông hiện đã có chừng năm vị Độ Kiếp tôn giả. Những người này có kẻ đã tích lũy hơn ngàn năm, có kẻ cũng được mấy trăm năm. Nhưng vì chưa nắm chắc có thể vượt qua được Cửu Cửu Thiên Kiếp, nên họ vẫn luôn ẩn cư không xuất thế.

Người đời thường cho rằng Độ Kiếp tu sĩ bế quan là để tích lũy lực lượng. Nói vậy cũng đúng, nhưng nếu cứ tích lũy mãi mà vẫn chẳng đủ, trong khi uy h**p của thiên kiếp cứ treo lơ lửng trong lòng, thì ngay cả đạo tâm của bậc Độ Kiếp cũng khó tránh dao động.

Một khi đạo tâm dao động, thậm chí có khả năng khiến tôn giả tẩu hỏa nhập ma, hậu quả đối với bất kỳ tông môn nào đều là tai họa hủy diệt.

Trước đây đã từng có Độ Kiếp tôn giả mất lý trí, điên cuồng tàn sát chính đệ tử của mình.

Cho nên, một khi thời gian ẩn cư quá lâu, nếu cảm thấy trong lòng xuất hiện tâm ma, dù biết rõ bản thân còn chưa đủ thực lực, nhiều vị Độ Kiếp vẫn sẽ lựa chọn tự mình dẫn thiên kiếp. Nếu thành công thì phi thăng thành tiên, hưởng trường sinh bất tử. Nếu thất bại thì hồn diệt thân vong, nhưng cũng nhờ đó mà đồng môn tránh khỏi một kiếp nạn.

Hiện tại, trong Tiên Kiếm Tông có một vị Độ Kiếp lão tổ đã bế quan rất lâu - chính là sư tổ của Lăng Sương đạo quân. Mấy năm nay, hắn vẫn lo lắng sư tổ sẽ bất ngờ dẫn kiếp.

Sự xuất hiện của bốn vị thiên giai từ Thiên Nguyên Tiên Tông chẳng khác nào cơn mưa rào sau hạn. Nếu không phải gánh trách nhiệm trong tông môn không thể bỏ, Lăng Sương đạo quân thật sự đã muốn đích thân mang lễ trọng đến bái phỏng.

Trong Vô Thượng Tiên Tông, sau khi Xích Dương đạo quân nghe tin, hắn hừ lạnh một tiếng, giọng không giấu nổi sự ghen ghét: “Tên Huyền Thanh đó gặp cái vận chó má gì thế, lại có được hậu bối xuất sắc như vậy, mà còn là đồ tôn của hắn! Thôi cũng được, đã lâu không động thủ, không bằng đi một chuyến, cùng tiểu tử kia luyện gân cốt một phen.”

Trong Thiền Ý Tiên Tông, tông chủ vốn tu hành khổ hạnh, ít mở miệng. Nghe tin, ông liền cử một vị Phật tử từng gặp Trần Khinh Dao đi thay mặt chúc mừng.

Trong Thiên Ma Tông…

Những cảnh tượng tương tự đồng loạt diễn ra khắp tu chân giới. Các thế lực lớn hoặc chưởng môn tự mình đi hoặc phái ra đệ tử đắc ý nhất. Ngay cả hai trong Tứ đại tông môn vốn xưa nay giữ thái độ trầm mặc là Đan Đỉnh Tiên Tông và Vạn Luyện Tiên Tông cũng đều phái người xuất hiện.

Điều khiến người ta bất ngờ chính là, sứ giả của Đan Đỉnh Tiên Tông lại là một vị Độ Kiếp tôn giả Hư Vân Tử, hơn nữa đây còn là yêu cầu chính ông ta đưa ra.

Từ khi gặp lại đồ đệ Dư Bình, Hư Vân Tử trở về tông môn với nỗi nặng trĩu trong lòng. Đại đồ đệ phản bội, nhị đồ đệ chết yểu, tiểu đồ đệ thì yếu ớt chẳng bảo vệ nổi. Ông thấy mình thật sự không xứng đáng làm sư tôn. Tâm tư rối loạn, ông chẳng thể an tâm bế quan. Chính nhờ vậy, ông mới kịp thời biết tin Thiên Nguyên Tiên Tông xuất hiện một người đạt tới bốn đạo thiên giai.

Nói thật, cho dù chính ông từng tự tay trao khối lưu ảnh thạch của thần giai đan đạo tông sư cho Trần Khinh Dao thì ông vẫn không khỏi kinh ngạc vì nàng tiến bộ nhanh đến mức ấy. Không chỉ là đan đạo tiến giai, mà là đồng thời bốn đạo đều cùng thăng!

Từ lúc ông rời Thiên Nguyên Tiên Tông đến nay mới bao lâu? Mười mấy năm mà thôi. Thế mà đã có người có thể trong chừng ấy năm làm được chuyện gần như không tưởng!

Là người từng có được cơ duyên từ tông sư để lại, Hư Vân Tử lập tức nghĩ đến khả năng Trần Khinh Dao là một đại năng chuyển thế.

Người chuyển thế tuy không còn ký ức kiếp trước, nhưng trong thần hồn vẫn lưu lại dấu ấn, nhờ đó mới có thể nhanh chóng khôi phục thực lực. Thông thường cũng phải mất vài trăm năm. Vậy mà Trần Khinh Dao chỉ mới hơn trăm tuổi đã có thể đạt đến trình độ này. Điều này đủ chứng minh, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, nàng đều là nhân vật kinh tài tuyệt diễm.

Hư Vân Tử lập tức quyết định phải đến Thiên Nguyên Tiên Tông thêm một lần nữa. Nếu có thể, ông thậm chí còn muốn ở lại trong tông môn đó, tận mắt chứng kiến một vị đan đạo tông sư ra đời.

Trước đây, Trần Khinh Dao từng nghĩ, một khi tin nàng bước vào thiên giai truyền ra, lập tức sẽ có vô số tài nguyên đổ về. Nhưng đó chỉ là những người mang linh thạch hay các loại tài nguyên khác đến để giao dịch. Nàng chưa từng ngờ rằng, trước cả khi bàn chuyện làm ăn, khách nhân lại đem hạ lễ chất đầy cửa!

Người đến nhanh nhất đều là những kẻ nắm tin tức sớm, hoặc những thế lực gần gũi trong làm ăn. Mà vì bọn họ đến tặng lễ, Trần Khinh Dao cũng không tiện giao hết cho Dư Bình xử lý.

Mấy ngày nay, nàng liên tục phải tiếp khách, nhận lễ đến mức mỏi cả tay. Ban đầu, nàng còn không định nhận. Bởi với nàng, tặng lễ là một dạng nhân tình qua lại có đi có lại mới đúng nghĩa. Chỉ khi nàng mời khách mở tiệc, người khác đến tặng lễ, như vậy mới hợp tình hợp lý. Chứ cứ vô cớ đem lễ đến tặng, chẳng phải kỳ quặc sao?

Nhưng khi nàng từ chối, những người đó sau khi về lại quay đầu đem tới lễ càng hậu hĩnh, lời lẽ chỉ kém mở miệng cầu khẩn nàng cho chút mặt mũi, nhận giúp bọn họ!

Trần Khinh Dao sống đến giờ, đây là lần đầu tiên nàng bị người ta năn nỉ để nhận lễ.

“Nào ngờ mặt mũi của tông sư lại lớn đến thế này…” Nàng vừa kinh ngạc vừa cảm thấy mở mang tầm mắt.

Tên quản sự Yên Vũ Lâu vốn nhanh nhạy tin tức, nay đã được thăng lên đại quản sự. Hắn lại mang đến cho nàng tin rằng những khách khứa lớn của các thế lực đã đều đang trên đường tới.

Nghĩ đến khả năng sẽ có cả những tiền bối bối phận cao như sư tổ đến, Trần Khinh Dao chỉ còn cách nhanh chóng chuẩn bị một ấm linh trà bát phẩm để đãi khách.

Nhưng ngay lúc này, cổ thụ lại mở miệng: “Tiểu nha đầu, ta vừa cảm nhận được trong vòng vạn dặm có hơi thở của một tộc khác.”

Trần Khinh Dao ngẩn ra, rồi lập tức vui mừng khôn xiết. Cuối cùng, người tới đóng phí nuôi dưỡng cây non cũng đã đến rồi!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.