🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trong hư không vô biên, vô số thân ảnh uy nghiêm lặng lẽ đứng yên, khí thế ngưng tụ lại thành một khối vô thanh, như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng lên cao, xé rách màn đêm tĩnh mịch.

Ngay phía trước hàng người ấy, hư không bắt đầu dao động kịch liệt, đột nhiên, một trảo to lớn dữ tợn từ trong khe nứt thò ra, gân xanh nổi hằn trên mu bàn tay, hung hãn xé toạc không gian thành một vết rách khổng lồ!

Chư tu Nhân giới đều im lặng, ánh mắt chỉ chăm chú dõi theo cái trảo giết chóc kia, thỉnh thoảng dừng lại trên người Trần Khinh Dao, chờ đợi nàng ra lệnh.

Trần Khinh Dao đứng ở vị trí tiên phong, hai bên tả hữu là vô số cường giả hộ vệ.

Không khí căng như tơ đàn, tựa dây cung đã kéo tới cực hạn, chỉ chực chờ một mũi tên lao ra xuyên thủng yết hầu địch nhân.

Hư không bị xé rách càng lúc càng dữ dội, thân ảnh Ma tộc dần hiện ra, chỉ vài tia dư uy thoáng tràn ra đã khiến người ta toàn thân run rẩy sợ hãi. Từ luồng khí tức kh*ng b* trên hắn mà đoán, thực lực tuyệt đối chẳng kém bất cứ cường giả đỉnh cấp nào của Tu chân giới!

May mắn thay, Nhân giới sớm đã từng chứng kiến uy thế của Nguyên Cung, bởi vậy giờ phút này dù đối mặt địch nhân cường đại đến thế, bọn họ vẫn giữ được sự trấn định để ứng phó.

Nửa thân thể Ma tộc đã chui ra khỏi khe hở, chỉ cần tiến thêm một bước nữa, hắn sẽ đặt chân vào lãnh địa Nhân giới.

Trần Khinh Dao bỗng cất tiếng: “Vị đạo hữu nào nguyện ý nghênh tiếp khách từ phương xa đến đây?”

“Ta tới!” Huyền Thanh đạo quân vốn đã nóng lòng từ trước, nghe vậy liền lao ra trước tiên.

Hắn vác trọng kiếm, mũi kiếm quét thành một vòng cung tròn đầy, lưỡi kiếm đi qua, hư không như vỡ nát từng mảng. Kiếm quang lạnh lẽo lóe sáng, trong nháy mắt đã chém phăng toàn bộ cánh tay Ma tộc!

“RỐỐỐỐNG!” Ma tộc gào thét phẫn nộ, nửa thân người vội rụt trở vào khe nứt.

“Đệ tử ngoan, tới lượt con!” Huyền Thanh đạo quân thuận tay ném cánh tay ấy cho Trần Khinh Dao.

Nàng phất tay, thu ngay vào túi trữ vật, khóe môi khẽ cong: “Đa tạ sư tổ.”

Thân thể đỉnh cấp Ma tộc, chưa biết chừng có thể luyện đan hoặc rèn khí. Cho dù không chế ra được gì, chỉ cần treo trong Thiên Nguyên Điện làm chiến lợi phẩm cũng đã mang ý nghĩa phi phàm.

Nàng chẳng thấy hành động ấy là tàn nhẫn, cũng chẳng cho rằng đánh lén có gì không đúng. Với kẻ thù đặc biệt là kẻ dám xâm phạm quê hương mình mà còn nói đạo nghĩa thì đó chẳng phải chính đạo, mà là kẻ ngu xuẩn.

Không khí vốn căng chặt, nhờ thế cũng dịu bớt đôi phần, vài người còn vô thức nở nụ cười.

Nhưng Ma tộc bị thiệt thòi lớn như thế, sao có thể cam tâm rút lui? Tất cả đều lặng im chờ biến.

Chẳng bao lâu sau, trong khe nứt đột ngột vươn ra hơn mười trảo lớn. Tiếng xé rách chát chúa vang lên, hư không tựa gốm sứ mỏng manh bị bẻ nát, vô số Ma tộc cường hãn ào ạt tràn vào Nhân giới, đối diện đoàn tu sĩ đã chờ sẵn từ lâu, kẻ thù gặp lại, đúng là oan gia ngõ hẹp.

Tình thế này nằm trong dự liệu của mọi người, song chẳng ai có ý lùi bước. Trên gương mặt mỗi Ma tộc đều hiện rõ sự hưng phấn vặn vẹo, tràn đầy sát khí điên cuồng.

Một Ma Vương dẫn đầu gào rống: “Là ai! Là ai dám âm thầm đánh lén!?”

Cánh tay mới mọc lại của hắn so với bên kia rõ ràng yếu ớt hơn nhiều. Muốn khôi phục đỉnh phong cần một khoảng thời gian rèn luyện, mà với Ma tộc vốn quen sống trong cảnh chém giết, thì cánh tay tái sinh ấy đã trở thành nhược điểm chí mạng..

“Là phụ thân ngươi!” Huyền Thanh đạo quân hất cằm, hồ lô rượu bên hông lắc lư theo động tác. Hắn lắc đầu, giọng điệu đầy khinh miệt: “Không phải, nhưng ta nói này móng vuốt của ngươi xấu quá đỗi, lại còn chọc loạn khắp nơi. Lỡ dọa mấy tiểu bối sợ thì tính sao?”

“Con kiến! Ngươi chán sống rồi!!” Ma Vương gào lên, khí thế cuồng bạo bùng phát, sóng uy áp vô hình cuồn cuộn đánh sâu vào Nhân giới.

Uy áp lướt qua, hư không cũng rung chuyển. Nếu đổ ập lên người, chắc chắn thương tổn khôn lường.

Các cao thủ Nhân giới vừa định ra tay chống đỡ, thì Trần Khinh Dao đã bước lên một bước, một tấm chắn vô hình lập tức bành trướng, ngăn chặn toàn bộ luồng công kích ấy.

Ánh mắt Ma Vương khóa chặt nàng, ánh sáng thị huyết lóe lên: “Lại thêm một con kiến nhân tộc! Ta sẽ xé nát tất cả các ngươi!”

Trần Khinh Dao thản nhiên đáp: “Ngươi há mồm thì chỉ có tiếng côn trùng, xem ra chẳng thể nói lý. Phiền sư tổ thay ta dạy dỗ hắn một phen.”

“Được thôi!” Huyền Thanh đạo quân nốc một ngụm rượu, nhìn thẳng Ma Vương: “Quy tôn, chúng ta ra ngoài vạn dặm, hảo hảo nói chuyện nào!”

Vừa dứt lời, thân hình hắn đã biến mất, xuất hiện nơi xa. Ma Vương giận dữ gầm lên, lập tức đuổi theo.

Đám Ma tộc khác chẳng mảy may quan tâm đến đồng bạn, chỉ chăm chú nhìn Nhân giới chúng tu bằng ánh mắt thèm khát, như đàn dã thú đói lả chực vồ mồi.

“Ngươi là Vương của Nhân giới?” Một Ma Vương bỗng mở miệng.

Trần Khinh Dao khẽ cười: “Hổ thẹn, chính là tại hạ.”

Thế công của Ma tộc như vũ bão. Chỉ riêng Ma Vương đã có gần hai mươi tên, trong đó sáu kẻ đứng đầu, khí thế càng vượt xa đám còn lại, uy áp cuồn cuộn tựa như không thể bị đánh bại.

Kẻ vừa bị Huyền Thanh đạo quân lôi đi cũng thuộc sáu đại Ma Vương này. Đừng nghĩ hắn vừa rồi bị chặt tay, đó là bởi trúng toàn lực một kích khi chưa kịp phòng bị. Nếu chính diện giao phong, chưa chắc Huyền Thanh đạo quân đã chiếm được thượng phong dễ dàng.

Trần Khinh Dao âm thầm tính toán: sáu Ma Vương này, từng tên đều có thực lực không thua gì sư tổ.

Mà trong Tu chân giới, Huyền Thanh đạo quân chính là biểu tượng sức chiến đấu đỉnh phong. Ngoại trừ mấy nhân vật hiếm hoi như Đại trưởng lão Tinh tộc Xuân, Cổ Sơn Yêu Vương của Yêu tộc, hay Hồng Nguyên tôn giả thái thượng trưởng lão của Tiên Kiếm Tông thì ngay cả Lăng Sương đạo quân và Xích Dương đạo quân cũng đều phải kém hơn hắn một bậc.

Thế nhưng Trần Khinh Dao hiểu rõ, những năm gần đây thực lực của Tiêu Tấn đã tiến triển thần tốc. Từ khi ngộ ra tam thức thương pháp kia, sư tôn nàng dẫu có cố chấp cũng chẳng thể không thừa nhận: cả hai đồ đệ đều đã vượt xa thầy.

Về sau, suốt nhiều năm trời, Tiêu Tấn chưa từng dừng lại bước tiến. Nhiều lần giao thủ cùng sư tổ, hai người đều bất phân cao thấp. Dẫu rằng chẳng lần nào thật sự liều mạng, nhưng chỉ vậy thôi cũng đã đủ chứng minh vấn đề.

Còn về phần bản thân nàng, tuy sức chiến đấu thuần túy kém hơn mấy người trước, nhưng thủ đoạn đa dạng, đủ bù đắp thiếu sót, không hề thua kém.

Sáu chọi sáu, ít nhất về mặt nhân số đã không hề yếu thế. Tính toán như vậy, trong lòng Trần Khinh Dao thêm phần vững tin. Nàng ngẩng đầu nhìn thẳng Ma tộc, dõng dạc nói:“Các ngươi gióng trống khua chiêng xâm phạm Nhân giới, tất nhiên không phải tới để hàn huyên chuyện nhà. Vậy thì khỏi dài dòng, hãy để một trận quyết định sinh tử đi!”

Lời vừa dứt, Xuân trưởng lão, Cổ Sơn Yêu Vương, Hồng Nguyên tôn giả mỗi người lần lượt bước ra, đối diện cùng một Ma Vương.

“Xin mời!”

Thân ảnh chớp động, sáu đại Ma Vương giờ chỉ còn lại hai kẻ đứng nguyên tại chỗ, còn phía xa hư không đã vang dội từng hồi chấn động dữ dội từ những trận giao tranh.

Tiêu Tấn quay đầu nhìn nàng, trầm giọng: “A Dao, phải cẩn trọng.”

Dứt lời, hắn cũng chọn một trong những đại Ma Vương.

Trần Khinh Dao thì đối đầu với tên Ma Vương đã mở miệng khiêu khích ban nãy. Nàng lập tức ném ra một trận bàn, giam chặt đối phương vào trong, rồi quay đầu dặn đám người phía sau:

“Hy vọng chư vị ghi nhớ hai điều: Thứ nhất, bằng mọi giá bảo toàn bản thân. Thứ hai - Giết!”

“Giết! Giết! Giết!” Khí thế của Nhân giới tu sĩ vang động trời cao, ào ạt xông về phía Ma tộc.

Mấy khúc xương cứng đã bị những người mạnh nhất chọn lấy, Hàn Sơn đạo quân chỉ còn biết lẩm bẩm oán thán, từ thấp kém mà chọn lên cao.

Hắn chặn một Ma Vương đang định vung trảo về phía tu sĩ Hóa Thần, ngoài miệng còn cười cợt: “Khi dễ kẻ yếu thì có gì hay ho? Thôi thì để ta chịu thiệt một chút, cùng ngươi chơi một trận vậy.”

Lời thì nói thế, nhưng thanh kiếm trong tay hắn tuyệt chẳng mang chút ý đùa cợt nào. Kiếm quang bùng nổ dữ dội, trong nháy mắt đã gần như chém đôi Ma Vương kia thành hai nửa!

Cùng lúc đó, Lăng Sương đạo quân, Xích Dương đạo quân, Bàn Nham Yêu Vương cũng đã chọn xong đối thủ, đối kháng những Ma Vương còn lại.

Còn lại, bất kể Nhân tộc, Yêu tộc hay Tinh tộc, đều lao vào cuộc chiến máu lửa cùng Ma tộc.

Trần Khinh Dao không hề dốc toàn bộ binh lực. Lần này, những kẻ có tu vi Hóa Thần đều đã ra trận, nhưng vẫn giữ lại một phần cao thủ ở Nhân giới, đề phòng Ma tộc dương đông kích tây.

Trong ba tộc, Tinh tộc vốn yếu hơn đôi chút, song giờ đây lại không hề lộ ra vẻ nhược thế.

Vô số Tinh tộc tụ hợp thành một khối cầu xanh lục khổng lồ, đầy trời rễ cây và dây leo tung bay, quấn chặt và đè ép từng Ma tộc. Nếu có ai bị địch nhân đánh ngã, lập tức có đồng tộc thế vào vị trí, còn người bị thương thì lui vào trong vòng để trị thương.

Ở ngay trung tâm viên cầu, lặng lẽ huyền phù một cây non, tỏa ra hào quang tím nhu hòa, từng vòng từng vòng lan rộng, chữa trị thương thế cho đồng tộc xung quanh.

Có một vị vương giả thần diệu như vậy, chẳng trách Tinh tộc dũng mãnh không sợ chết.

Khác với sự liên thủ ấy, Yêu tộc lại thiên về độc chiến. Chúng đối đầu Ma tộc bằng móng vuốt và nanh răng. Dẫu thân thể đẫm máu, bọn họ chẳng hề nao núng, trái lại, càng bị thương, ý chí chiến đấu càng hừng hực.

Nhân tộc không có cành lá, chẳng có trảo nanh, nhưng thủ đoạn phong phú vô ngần: pháp khí, pháp quyết, trận phù… Mỗi người đều dốc hết sức, chỉ để giáng xuống đối phương đòn đánh chí mạng nhất.

Trần Khinh Dao nhìn thoáng qua toàn cục: từng cá nhân Nhân giới, nếu lôi riêng ra, chưa chắc đã địch nổi Ma tộc. Nhưng bọn họ không chiến đấu một mình - có đồng bạn kề bên, có kẻ bù lấp điểm yếu, có người che chở thương tích. Dù Ma tộc hung hãn, cũng chẳng thể chiếm thượng phong.

Nàng yên lòng, phất tay thu lại trận bàn đang rạn nứt, lùi về nơi xa, tập trung ứng phó đối thủ.

Gần như ngay khi nàng vừa dừng bước, vị đại Ma Vương kia đã phá trận mà ra.

Hắn nhe răng cười dữ tợn, lộ vẻ khát máu: “Vương của Nhân giới chỉ có bấy nhiêu thực lực thôi sao? Chi bằng mau đầu hàng đi, bổn tọa sẽ cho ngươi vinh hạnh làm nô lệ!”

Trần Khinh Dao bật cười: “Đa tạ nhã ý. Nhưng ngài phúc tôn dung quý báu thế kia, e rằng có làm nô lệ cũng hơi gượng ép. Hay là thế này đi, ta miễn cưỡng thu ngài làm tọa kỵ vậy.”

“Không biết sống chết!” Trong mắt Ma Vương tràn đầy sát ý tàn nhẫn, ma khí cuồn cuộn cùng đòn công kích sắc bén ập về phía nàng.

Nàng phất tay, lại tung ra một trận bàn. Trong đó núi đao, biển lửa, tinh tú sụp đổ, tựa như tận thế phủ xuống. Mỗi hòn đá vụn, mỗi ngọn lửa bùng lên đều ẩn chứa lực hủy diệt, chỉ cần dính phải, huyết nhục lập tức hóa thành tro tàn.

Trận chiến này uy lực vô song, so với một pháp trận cường thịnh trước đây, đâu chỉ gấp mười lần.

Đại Ma Vương kia không còn cách nào chống cự, nửa thân thể hóa thành bạch cốt, sát ý và bạo ngược khí thét khiến hắn gần như phát điên: “Nhân tộc, ngươi dám đùa với ta!”

Hắn đoán Trần Khinh Dao cố ý tỏ ra yếu thế, để chính hắn chủ quan và bị thương.

Nhưng Trần Khinh Dao mắt điếc tai ngơ, chỉ tập trung toàn bộ thần trí, thao túng trước mặt pháp trận. Đây là thần giai trận bàn, sát thương cực lớn, song cũng vô cùng hao tổn tinh thần và nội lực người điều khiển, thậm chí có thể phản phệ chính bản thân. Nếu nàng không có tinh lực, chỉ là phí sức vô nghĩa.

Đại Ma Vương kia thực lực phi phàm, pháp trận càng huyền diệu, tưởng rằng xuất hiện từ giữa cũng chẳng dễ dàng gì. Hắn không ngừng tiêu hao lực lượng, hóa giải trận pháp tùy thời, nhưng một khi thực lực hao tổn, không thể phá trận, pháp trận này sẽ trở thành chỗ chôn thân hắn. Trần Khinh Dao tin chắc, có thể vây chết hắn trong đó.

Ở những nơi khác, chiến đấu cũng căng thẳng không kém.

Tiêu Tấn lao mũi thương tiến lên, chém xuyên hư không, màu bạc mũi thương quấn lấy tím điện lôi cuốn sức mạnh khủng khiếp, xuyên thủng thân thể Ma tộc, bắn tung huyết nhục, trên không trung tạo thành màn sương đen đặc.

Ma Vương kinh hãi, không ngờ Nhân tộc nhìn có vẻ yếu mà thực lực lại đáng sợ đến vậy. Chỉ vài nhát tấn công, hắn đã bị thương!

“Không thể nào!” Hắn sợ hãi nhưng không muốn thừa nhận, dốc toàn lực tung cường thế công lại Tiêu Tấn.

Ở một phía khác, Huyền Thanh đạo quân áp chế hoàn toàn Ma Vương, đối phương trước đó bị chém mất một cánh tay, giờ chẳng còn sức chống cự. Hắn vừa đánh vừa ân cần dạy bảo: “Ngươi nghe đây, lớn lên xấu thì không cần ra oai dọa người. Giờ hối hận chưa? Lão phu tâm địa thiện lương, sẽ đưa ngươi trở về quê!”

Chỉ một chiêu, thanh kiếm chém xuống, Ma Vương hoảng hốt muốn lùi mà không kịp né, thân thể bị chém thành từng mảnh.

Xa đó, một gốc cây cự mộc che phủ trời xanh, so với thần thụ hộ tông Thiên Nguyên tiên tông còn to hơn nhiều, chính là Tinh tộc đại trưởng lão Xuân, cũng là kẻ mạnh nhất Tinh tộc hiện tại. Thời thượng cổ, Xuân từng chiến đấu cùng Ma tộc, giờ gặp lại cự thù cũ, lòng không hề sợ hãi, chỉ đầy sát ý nghiêm nghị.

Cổ Sơn Yêu Vương và đối thủ cũng đã hiện nguyên hình - Yêu tộc kết hợp yêu thú hỗn huyết, hình thể uy phong, cùng Ma Vương dữ tợn cắn xé, hư không rung chuyển dưới sức va chạm của họ.

Tiên Kiếm Tông thái thượng trưởng lão Hồng Nguyên tôn giả - người cao tuổi nhất tham chiến lần này, dù tuổi đã cao nhưng tay kiếm vẫn lạnh thấu xương. Trước đây, có nhiều Độ Kiếp tu sĩ từng bị ông chém giết, giờ đối mặt Ma tộc, uy thế lạnh lùng của ông khiến đối phương phải khiếp sợ.

Trong khoảnh khắc này, sinh linh dồn dập trên chiến trường, tiếng gươm đao hòa lẫn tiếng thét, tạo thành một dao động kinh người, mênh mông và cuồn cuộn.

Bỗng nhiên, một tiếng than khóc vang khắp hư không. Nhân giới tu sĩ chưa hiểu chuyện gì, nhưng Ma tộc biết ngay sáu đại Ma Vương, một đã ngã xuống!

Ma tộc vốn tình cảm thờ ơ, không hề đau thương đồng loại tử vong, nhưng khi cường giả đồng tộc bị giết, nỗi sợ liền tràn vào lòng họ.

Tiếng than khóc chỉ mới bắt đầu, ngay sau đó lần lượt các đại Ma Vương ngã xuống, khí thế Ma tộc hạ thấp dần.

Trần Khinh Dao xuất hiện trên chiến trường, giọng cao vang: “Sáu đại Ma Vương đã ba người trả giá, ba người còn lại cũng không giữ được lâu. Chư vị, hôm nay chúng ta tiêu diệt Ma tộc!”

“Tiêu diệt Ma tộc! Tiêu diệt Ma tộc!” Nhân giới các tộc hô vang, lòng tin dâng trào.

Trong lời đồn rằng Ma tộc mạnh mẽ, không thể thắng, thậm chí sẽ chết, giờ chỉ cần Nhân tộc dốc hết sức tiêu diệt, chẳng ai dám xâm phạm nữa.

Trần Khinh Dao trên không không dùng toàn lực trận pháp, chỉ vừa dùng một thần giai trận bàn để giết Ma Vương, bản thân hao tổn không ít, giờ đang trong quá trình khôi phục.

Ngoài nàng, Huyền Thanh đạo quân và Tiêu Tấn đều chiến thắng đối thủ, Xuân cùng Hồng Nguyên tôn giả cũng sắp thành công, chỉ còn Cổ Sơn Yêu Vương đang giằng co.

Huyền Thanh đạo quân chạy tới trợ Yêu Vương, Tiêu Tấn quay về bên Trần Khinh Dao.

“Không bị thương chứ?” Nàng nhìn hắn từ trên xuống dưới.

“Không sao” Hắn nhẹ lắc đầu, cười “A Dao, cảm giác thế nào?”

“Tốt lắm” Nàng kiểm tra rồi hạ quyết tâm, đã hồi phục sáu bảy phần.

Trần Khinh Dao cùng Tiêu Tấn lưu ý tình hình chiến đấu bên dưới, chưa ra tay để Nhân giới tu sĩ có thêm cơ hội rèn luyện. Nhưng một khi có người lâm nguy, họ tuyệt không thờ ơ.

Nhờ Tiêu Tấn, Trần Khinh Dao yên tâm phân chia chú ý, bám thần thức trên thành lũy theo dõi tình hình hạ giới.

Không ngoài dự đoán, Ma tộc tấn công thượng giới đồng thời, có bộ phận âm mưu xâm nhập hạ giới.

May mà hạ giới đã chuẩn bị sẵn. Trước đó, Trần Khinh Dao và Tiêu Tấn trở về, đã cảnh tỉnh mọi người, Phong Khê chân quân cũng trở về, nhiều năm trấn thủ, hạ giới không xảy ra đại sự. Hai luồng Ma tộc đối lập tạm thời hòa bình, chỉ vì vượt qua nguy cơ từ Ma giới.

Trên chiến trường kết giới hạ giới, Trần Khinh Dao thấy nhiều bóng quen thuộc đại sư bá, nhị sư bá, chưởng môn sư huynh, Tần Hữu Phong, Tô Ánh Tuyết, Chu Thuấn, Triệu gia huynh đệ, nhiều đồng môn… Họ đều anh dũng chiến đấu, ngang nhiên không sợ hãi.

Quan sát một hồi, dù có người thương vong, bức tranh tổng thể vẫn nghiêng về hạ giới, thắng lợi không xa.

“A Dao, tình hình không ổn.” Tiêu Tấn đột nhiên báo.

Trần Khinh Dao ngay lập tức thu hồi tâm thần. Chỉ trong chốc lát, thượng giới hư không biến hóa dữ dội.

Sáu đại Ma Vương tuy hơn nửa đã tử thương, nhưng vẫn còn mười mấy tên khác, bảo toàn bảy tám người. Nhìn thấy đại thế mất, sáu Ma Vương từ các phương vị khác nhau, dùng bí pháp khiến toàn lực cơ thể thăng lên giữa không trung, hội tụ sức mạnh đông đảo Ma tộc xung quanh.

Vô số lực lượng hội tụ thành một khối, dần dần ngưng tụ thành một hư ảnh khiến người kinh hãi, hư ảnh dưới chân như kiến cỏ.

Đây chính là át chủ bài Ma tộc: lấy sinh mệnh hiến tế, triệu hoán Ma Thần giáng xuống!

Thời thượng cổ, Ma giới từng dùng tuyệt chiêu này, nhiều thiên tài Nhân giới sớm ngã xuống vì kiếp nạn này, khi ấy không kịp phòng bị, chỉ có thể thiêu đốt nội lực và sinh mạng để chống cự.

Trần Khinh Dao chợt ra lệnh: “Tiêu Tấn!”

Không cần giải thích, Tiêu Tấn lập tức lĩnh ngộ. Cùng nhau, một tòa tiên cung nguy nga đột ngột xuất hiện Thiên Nguyên cung! Trần Khinh Dao đã giấu nơi bí cảnh của Tiêu Tấn, giờ mang tới giữa hư không chiến trường.

“Nhân giới tu sĩ, toàn bộ quy vị!” Nàng cao giọng nhắc nhở.

Mọi người kinh hồn khi thấy hư ảnh kh*ng b* trấn giữ, nhưng nghe giọng nàng, lập tức bình tĩnh. Dù không hiểu chuyện gì, nhưng Trần Khinh Dao là người tâm phúc, bọn họ vững dạ, hướng Thiên Nguyên cung tiến lên.

Ở xa, Xuân cùng Hồng Nguyên tôn giả cũng dừng lại truy đuổi đối thủ nặng thương, chỉ còn Huyền Thanh đạo quân và Cổ Sơn Yêu Vương chưa rõ tung tích, tạm thời chưa trở về.

Trần Khinh Dao chờ một lát, nhìn hư ảnh hơi thở càng thêm dũng mãnh, nửa hạ hai mắt sắp mở, trong lòng biết không thể chần chừ, chỉ còn cách mở Thiên Nguyên cung phòng hộ.

Nàng cùng Tiêu Tấn không tránh né, đồng thời phất tay thực hiện một loạt huyền diệu pháp quyết. Cùng lúc đó, Thiên Nguyên cung bên trong hàng loạt cung điện hiện lên, hàng trăm trận phù sáng rực, tạo thành một đại trận cuồn cuộn, từng luồng hơi thở bốc lên giữa không trung.

Trong Thiên Nguyên cung, các tu sĩ đều kinh ngạc và tập trung nhìn, bỗng nhiên có người thốt lên:

“Hình như… đó là hơi thở của ta!”

“Còn có ta nữa!”

“Chúng ta Yêu tộc cũng có!”

Họ nhận ra, bất cứ tu sĩ nào trong ba tộc từng tu luyện tại thiên điện, đều để lại một đạo hơi thở trong pháp trận này. Những hơi thở ấy hội tụ thành một khối, tạo nên một khí thế huyền ảo, tựa như Ma tộc vừa rồi, cũng ngưng tụ thành hư ảnh đầy uy lực.

Đây là thứ Trần Khinh Dao đã chuẩn bị từ trước. Thiên Nguyên cung có mấy trăm tòa cung điện, tất cả đều nằm trong một pháp trận lớn. Pháp trận này có thể giúp tu sĩ tu luyện ít công sức nhưng nhận được nhiều lợi ích; đồng thời, tu sĩ càng nhiều, pháp trận thu thập được càng nhiều hơi thở, trong nhiều năm qua, Thiên Nguyên cung đã đón tiếp không dưới trăm vạn tu sĩ, tất cả đều để lại dấu tích của mình.

Giờ đây, giữa hư không, khổng lồ hư ảnh ấy, mỗi người đều có hơi thở riêng. So với Ma tộc, hư ảnh này có phần đơn sơ hơn; nếu đánh giá thực lực thật sự, rõ ràng không phải đối thủ của Ma tộc.

Kỳ lạ là, mọi người trong Thiên Nguyên cung dù khẩn trương nhưng không hề sợ hãi, chỉ nhìn về Trần Khinh Dao, như thể chỉ cần nàng tồn tại, mọi chuyện sẽ ổn.

Họ đoán không sai. Hư ảnh này thực chất không phải Ma tộc mà là phân thân Ma Thần - Ma tộc dùng sinh mệnh hiến tế để triệu hoán từ Ma Thần giới. Trần Khinh Dao không thể hiến tế sinh linh Nhân giới nên triệu hoán chân tiên từ chân tiên giới, dùng cách khác.

Pháp trận Thiên Nguyên cung ngưng tụ thành hư ảnh, có gần như năng lực chân tiên nhưng rốt cuộc vẫn không phải chân tiên.

Lúc này, hư ảnh Ma Thần mở hai mắt, ánh mắt hoang cổ thê lương, trầm mặc không gợn sóng. Bất kể Nhân tộc, Yêu tộc, Tinh tộc dù tử thương hơn phân nửa Ma tộc, cũng không lọt vào mắt hắn.

Hắn từ từ đưa một ngón tay lên, hư không dưới đầu ngón tay nát vụn, một cơn kh*ng b* lực lượng từ ngón tay ấy tỏa ra, lan tràn khắp hư không. May mà toàn bộ Ma tộc đã bị lực lượng này nghiền nát, dao động liên tục hướng Thiên Nguyên cung thổi đến. Trần Khinh Dao dường như chưa kịp phản ứng, tay vẫn miên mật vận pháp quyết đến mức nhiều tu sĩ cao cấp cũng không nhìn rõ động tác của nàng.

Cổ lực ấy chạm vào phòng ngự Thiên Nguyên cung. Nhân giới tu sĩ cảnh giác theo dõi, nhận thấy lực lượng có thể làm vài tên Độ Kiếp hợp công, khiến chắn pháp sinh nguy cơ nghiêm trọng.

Trong giây phút nguy cấp, Trần Khinh Dao bỗng giương mắt nhìn Tiêu Tấn. Hai người không lời, ánh mắt chạm nhau, Tiêu Tấn ngay lập tức ăn vào một quả đan dược. Ngay sau đó, hư ảnh huyền ảo tấn công trực tiếp vào cơ thể hắn!

Lực lượng hư ảnh vượt ngoài khả năng của tu sĩ bình thường, chỉ trong nháy mắt, thân thể Tiêu Tấn tách nứt, máu bắn tung, cơ thể bên trong chịu tao ngộ phá hư khủng khiếp.

Đây là tạo hóa đan mà Trần Khinh Dao từng chuẩn bị để chữa Phong Khê chân quân, còn hai quả, một đã dùng, quả còn lại giờ đến lượt Tiêu Tấn. Một bên kinh mạch bị phá, một bên được chữa, cực độ thống khổ, nếu là người khác, chắc chắn không chịu nổi, thà tự tuyệt còn hơn chịu đựng.

Nhưng Tiêu Tấn vẫn kiên định, bước tới, trường thương phá không, mũi thương tỏa tím điện, sức mạnh tăng gấp mười lần. Tím điện cắt qua hắc ám vô biên, toàn lực một kích, rách nát đầu ngón tay hư ảnh Ma Thần, chém thẳng xuống.

Hư ảnh đứng im một lúc, rung nhẹ, rồi hóa thành sương đen tiêu tan. Đây là thức mạnh nhất trong tam thức thương pháp của Tiêu Tấn, Trần Khinh Dao từng gọi là “thí thần”. Mặc dù trước đây nàng chỉ thuận miệng đặt tên, giờ phút này, nó thật sự tiêu diệt phân thân Ma Thần!

Môi Trần Khinh Dao trắng bệch, phát ra cú đánh cuối cùng là của Tiêu Tấn nhưng thao tác pháp trận, ngưng tụ hư ảnh, toàn bộ quá trình gian nan, trước mắt hai người đều suy yếu so với lúc ban đầu.

Ban đầu nàng tính tự mình nhận lực lượng hư ảnh, Tiêu Tấn biết kế hoạch và quyết tâm thay nàng. Giờ xem, quyết định của hắn hoàn toàn đúng; nếu không, nàng chắc chắn không chịu nổi thống khổ này, có thể sẽ tử vong ngay tại chỗ.

Uy h**p cuối cùng đã giải quyết, hai người dựa vào nhau, tiến vào Thiên Nguyên cung thượng. Mọi người nhìn họ, ánh mắt vừa nóng bỏng vừa kính ngưỡng, hận không thể đưa họ lên cung thượng thần đàn.

Trần Khinh Dao tâm tình trầm trọng sư tổ chưa hiện thân, không biết có tránh thoát các công kích Ma Thần hay không.

Hàn Sơn đạo quân kiểm tra đồ đệ, thấy chỉ thoát lực, chưa hao tổn căn cơ, thở nhẹ. Nhưng giọng vẫn trầm thấp: “Đồ đệ, các ngươi nghỉ ngơi, vi sư muốn đi tìm xú lão…”

“Nhìn kìa!” Ai đó kinh hô, chặn lời hắn.

Một đầu cự thú bước tập tễnh từ hư không tới, cơ thể đầy vết thương, máu loãng chảy xuống.

Người Yêu tộc hô lên: “Là Yêu Vương, Yêu Vương tộc của chúng ta!”

Trần Khinh Dao trong lòng vui mừng, Cổ Sơn Yêu Vương còn sống, chứng tỏ sư tổ cũng tồn tại!

Chưa kịp nhìn rõ, Hàn Sơn đạo quân đã biến mất, rồi ôm hạ một người từ đầu cự thú.

“Quả nhiên là sư tổ!” Trần Khinh Dao vui mừng vô cùng, kéo Tiêu Tấn tiến lên.

“Sư tôn, sư tổ ra sao?”

Dù hỏi vậy, nàng không quá lo lắng, sư tổ có pháp khí phòng ngự do nàng chế, chỉ cần nguyên vẹn trở về, pháp khí sẽ bảo hộ, có thể cứu thương.

Nhưng Hàn Sơn đạo quân hạ người xuống, bao quanh là hơi thở u ám. Trần Khinh Dao tươi cười cứng đờ, nhìn sư tổ, hai mắt nhắm nghiền, mặt trắng bệch, không dám tin.

Sư tổ lão nhân gia vô địch Tu chân giới, sao có thể ngã nơi này?! Không thể nào…

Xung quanh yên tĩnh, đau thương tràn ngập.

Bỗng có thanh âm đau lòng vang lên: “Rượu của lão phu a! Ngày đó giết Quy tôn tử, lão phu bầu rượu đánh nát!”

Trần Khinh Dao nhìn thấy sư tổ cứng đờ rồi nháy mắt, quăng sư tổ xuống đất, vẻ mặt lạnh nhạt: “Không cứu, chôn đi.”

“Tiểu tử thúi, lão tử trước chôn ngươi!” Huyền Thanh đạo quân nhảy dựng, thầy trò hai người trong khoảnh khắc đánh nhau.

Mọi người nhìn một lúc, rõ ràng nghĩ hắn đã chết, giờ đây thấy, tai họa ấy còn lưu lại ngàn năm!

Trần Khinh Dao hồi tưởng, vừa nãy, khi nhìn sư tổ đỏ hốc mắt, nàng lén lau nước mắt? Nhưng sự việc này liên quan đến nghiêm mật sư trưởng, không thể nói ra, tránh khiến sư tổ giận mà muốn “chôn sống” nàng.

Nàng cùng Tiêu Tấn liếc nhau, hiểu ý nhau mà mỉm cười.

Rồi hai người cùng giương mắt, nhìn về phía vô tận hư không. Mưu đồ Ma giới đã tan, khói mù lâu ngày trong lòng cũng tan biến.

Sau này, trên đại đạo trường sinh, có thể sẽ còn thử thách mới, nhiều kiếp nạn mới nhưng nàng chưa từng sợ hãi.

Rồi một ngày, nàng sẽ leo l*n đ*nh đại đạo!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.