Dựa theo lộ trình mà suy tính bọn họ hẳn đã đến lưng chừng Nghi Thần phong, đã tới Dã Kim trấn.
Nhưng nơi này không có thị trấn.
Không có tung tích con người.
Chỉ có cát sỏi, cát sỏi, cát sỏi, còn có …
Loạn nham, loạn nham, loạn nham.
Một ngọn cô phong cao ngất như đỉnh một tòa thành đứng thẳng giữa không trung.
... đó đại khái chính là ngọn Nghi Thần phong cao nhất sao? Nghe nói, Mãnh Quỷ miếu ở trên đỉnh núi.
Đã vào mạch.
Đêm hoang vu.
Lúc này ngay cả Lão Ngư cũng không khỏi nói thầm:‘Chúng ta không phải đi lầm đường chứ?’
Tiểu Dư trong lòng cũng nghi hoặc:‘Ắt không sai được! Người lên núi, từ xưa đến giờ vốn chỉ có một con đường!’
Vô Tình ở sâu trong kiệu nghe được bọn họ nói khẽ, cũng cảm giác được Tam Kiếm Nhất Đao hoang mang.
... mấy tên tiểu tử kia đại khái gặp quỷ sợ tối nên trời vừa sập tối liền ngươi đẩy ta xô ồn ào, nghi thần nghi quỷ vừa sợ lại vừa hiếu kỳ.
Gã cũng không lo lắng mình đi lầm đường.
Gã chỉ lo lắng Ngô Thiết Dực không chọn tuyến đường này để đi.
Gã còn lo lắng an nguy của bốn tiểu hài tử này.
Hơn nữa, gã lo lắng nhất lại là một chuyện khác.
Truy Mệnh tam sư đệ sao lại biết chuyện Chu Sát Gia xuất hiện ở vùng Sơn Tây, đồng thời còn truyền tới hai tin tình báo khác.
Thứ nhất, Truy Mệnh tại Niêm Ngư câu gặp Thiên Hạ Đệ Thất vốn là muốn vào kinh thành ám sát Vô Tình, ác chiến một trận đã đẩy lui địch nhân.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-dai-danh-bo/2027746/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.