Tô Mạt nhẫn nại hỏi: “Có phải là không có gì để biện bạch?”
Quý Thần Hi được voi đòi tiên hoàn toàn không cảm giác được bất kỳ ý thức nguy cơ nào, răng môi cũng khẽ cắn cô.
“Anh có biết bình thường là kết quả gì?” Giọng của Tô Mạt lành lạnh, như tuyết mới tháng mười hai.
“Loại cặn bã này không cần khách khí, một quyền đánh chết hắn.” Anh vẫn trầm mê ở bên trong mùi thơm ngát của cô, lơ đãng nói ra cái chết của mình.
“Anh không phản đối?” Cô hỏi rất nhạt.
“Trung quốc có một Cổ Ngữ khác, con sâu làm rầu nồi canh, người người gặp được là giết, em nhất định không cần nương tay, nhìn thấy thứ người như thế hoặc là giết chết hắn, hoặc là tìm người giết chết hắn”
Quý Thần Hi không chịu nổi, đầu lưỡi trượt đến ngực của cô, hàm răng cắn mở nút cài ở trước áo ngủ của cô, đang muốn chuẩn bị một cuộc chiến dục vọng.
“Anh đã không có ý kiến, như vậy”
Quý Thần Hi vẫn như cũ đắm chìm ở bên trong xinh đẹp của Tô Mạt, nhưng cũng nhạy cảm nhận thấy được có nắm tay đến gần, thành quả huấn luyện nhiều năm làm cho anh trầm tĩnh tránh thoát, nhưng không nghĩ —-
” Tô Tô, sao em có thể tiểu nhân như vậy!” Quý Thần Hi khóc không ra nước mắt, một tay che lấy con mắt trái.
Anh là nhanh chóng tránh được Tô Mạt công kích mắt phải của mình, nhưng lại không phòng bị cô đánh con mắt trái của anh một quyền.
“Trung Quốc có rất nhiều ngạn ngữ, có thể có một câu anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-dai-gia-toc-ban-tinh-ca-cua-vuong-tu/996832/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.