Đình Phong thấy mẹ như vậy thì anh cũng hiểu được một phần.Anh biết cô rời bỏ anh là có sự tác động của mẹ.
Anh nghĩ mẹ không ngờ anh lại có thể gặp lại được cô.Anh chỉ biết tới đó, còn những việc trái đạo đức mà mẹ anh làm thì anh lại không hề biết.
Vì lúc đó, trái tim anh đã chết rồi.
Anh không còn muốn quan tâm vào điều gì nữa cả.- Mẹ sao vậy ?- Mẹ … không … sao ?Diệu Hàm thấy Đình Phong xưng hô vậy thì lễ phép chào hỏi:- Cháu chào bác !- …- Bác có sao không ạ ?- Ừ … tôi … ổn.- Dạ.Bà mặt xanh tái mét quay sang hỏi Đình Phong:- Tiểu Bảo Bảo sao rồi ? Thằng bé làm sao ?- Bị xe ô tô đâm sượt qua, đang cấp cứu bên trong ạ.- Trời ơi, sao cháu tôi nó lại ra nông nỗi này, con ơi là con.
Con ơi bà nội xin lỗi con.
Bà nội không bảo vệ được cho con.
Con đừng làm sao nhé.
Nếu không cả đời này bà sẽ không sống nổi ! Tiểu Bảo Bảo ơi … con đừng có mệnh hệ gì nhé con ơi !- Mẹ, đừng làm ồn.
Đợi bác sĩ ra kết luận.- Con nói xem, cháu mẹ mà mẹ không xót ruột được sao.
Nó mà có làm sao, con đừng trách mẹ.- Nó cũng là con của con.- Cục cưng của bà ơi, bà thương con lắm, bà nhớ con.- MẸ THÔI ĐI, đừng làm mọi chuyện thêm nặng nề nữa.- …Biết Đình Phong cáu nên bà im bặt, lúc này bố anh mới tới.
Ông lo lắng hỏi:- Tiểu Bảo Bảo sao rồi ?- Đang cấp cứu ạ.-
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-dang-con-no-anh-con-cho-em/521966/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.