...Giọng của Triệu Lam? 
Ánh đèn pha từ bên dưới rọi thẳng lên hàng ghế trên cùng, Cố Thanh Hàn quay đầu lại nhìn, tiếp theo đó là tiếng cảm thán của vài người xung quanh. 
"Oa, là Triệu Lam thật kìa" 
"Không thể tin được, đi xem phim còn được gặp idol nữa" 
"Xuất sắc luôn mạ ơi" 
"Nhìn cô ấy còn đẹp hơn trên phim nữa" 
"Chồng tui tới đón tui đó mấy bà" 
... 
Triệu Lam từ từ bước xuống bậc thang, nhìn xung quanh cười vẫy tay với tất cả mọi người. 
Lúc ngang qua dãy ghế của Cố Thanh Hàn ánh mắt cô bỗng dừng lại ở vẻ mặt thảng thốt của nàng khoảng hai giây rồi mới tiếp tục đi xuống dưới. 
Cố Thanh Hàn đứng hình. 
"Khép miệng cậu lại đi, cằm sắp rớt xuống đất rồi kìa", Trình Vân Y từ hàng ghế sau chồm lên tốt bụng nhắc nhở nàng. 
Cố Thanh Hàn nào có thời gian để ý biểu cảm của bản thân có bao nhiêu thất thố, có bao nhiêu khiến người khác hiểu lầm, nàng chỉ có một mạc cảm giác: Triệu Lam giống như biết trước nàng sẽ xuất hiện ở đây. 
Ánh mắt lúc nãy của cô rõ ràng là có chủ đích chứ không phải chỉ là vô tình lướt qua. 
Bất quá Triệu Lam như thế nào biết được sự hiện diện của nàng? Bản thân nàng ngay từ đầu cũng không có ý định sẽ đến đây. 
Cố Thanh Hàn vắt óc suy nghĩ nhưng vẫn không tìm ra lời giải thích nào hợp lí, cuối cùng đưa ra kết luận là bản thân nghĩ nhiều. 
Triệu Lam đứng ở bên dưới nhìn lên. 
Hôm nay cô chỉ mặc một chiếc áo thun 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-dich-thanh-yeu/472355/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.