Chương 118: Thứ cho cháu nói thẳng Ngón tay thon dài trắng nõn lật từng trang giấy dày, đọc lướt qua, Mạnh Lưu Sâm ngồi xổm một bên, không dám quấy rầy nàng. Chỉ thấy Lộ Tây Trán đột nhiên dừng động tác, đầu ngón tay dừng ở trên trang giấy, sau đó chậm rãi di chuyển.
"90 độ theo chiều kim đồng hồ."
Mạnh Lưu Sâm không phải người ngốc, nghe nàng lên tiếng, biết là có lẽ đã tìm được cách mở khóa rồi, đưa tay xoay cái ổ khóa hình tròn.
"Theo chiều kim đồng hồ, theo chiều kim đồng hồ, ngược chiều kim đồng hồ...."
Cửa nới lỏng, khe hở cũng bắt đầu nứt ra, lúc này đây Mạnh Lưu Sâm không lỗ mãn đi vào sơn động giống như lần đầu tiên, mà là rất chu đáo, để cánh cửa khép kín lại, hỏi nàng: "Chị, chúng ta đi vào như vậy, sẽ không bị trúng độc chứ? Trong túi em có khẩu trang, chúng ta đeo lên rồi đã vào."
Lộ Tây Trán đứng dậy lắc đầu nói: "Nếu thật sự có độc, khẩu trang cũng không dùng được. Hơn nữa, không có độc, cậu yên tâm đi."
Nếu như nàng đã tìm được mật mã từ trong nhật kí của ông ngoại, thì cũng nói rõ sơn động này là mật thất mà năm đó tự tay ông ngoại tạo nên, là bí mật còn sót lại của ông ngoại ở trên núi Trường Hoa.
Lộ Tây Trán để cậu đi phía sau mình, tự mình nắm lấy vòng khóa hình tròn, sau đó buông tay, từ từ đẩy ra.
Bây giờ đang giữa mùa hè, gió lạnh thấu xương thổi đến trên mặt, khiến Mạnh Lưu Sâm không nhịn được mà rùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-dieu-bach-lo-vi-yen/2962353/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.