Đã từng, tôi nghĩ rằng mình nên hận Lục Triết - người đã lừa dối tôi, lợi dụng tôi, chà đạp tấm chân tình và lòng tự tôn của tôi đến mức không đáng một xu.
Thế nhưng khoảnh khắc này, khi gặp lại, tôi mới phát hiện trong lòng mình đã không còn chút gợn sóng nào.
Tôi nhìn anh ta, chỉ như đang nhìn một người xa lạ chẳng còn liên quan gì đến cuộc đời mình nữa.
Bởi vì, trong cuộc đời tôi, luôn có những điều quan trọng hơn cả tình cảm đơn phương ấy.
Tôi bình thản thu ánh mắt lại, cất điện thoại vào túi, vội vàng rời đi.
Tối hôm đó, tuyết bắt đầu rơi ở thành phố N.
Ba ngày tiếp theo, tôi lại vô tình chạm mặt Lục Triết và Quý Dao hai lần trong khuôn viên trường.
Ban đầu tôi không để ý, mãi đến khi Giang Mộ chia sẻ trên WeChat bài hát Giáng Sinh Kết của Trần Dịch Tấn, tôi mới sực nhớ - hóa ra, ngày mai là Giáng Sinh. Buổi chiều sau khi kết thúc thí nghiệm, tôi đang thu dọn đồ đạc để về khu thí nghiệm thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ cô hàng xóm. “Lâm Dao à, con xem có cách nào không… Ông bà ngoại con giờ gần như chẳng còn gì ăn. Mấy hôm trước cô có mang cho hai cụ bao mì sợi, nhưng người già mà, ăn cái đó không vào được. Giờ trên mạng toàn bộ bị đặt sạch, cô cũng muốn giúp mà trong nhà còn có con nhỏ, thật sự lực bất tòng tâm...” Đầu tôi “ong” một tiếng, vội vàng nói lời cảm ơn rồi cúp máy, lập tức gọi cho ông bà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-do-cuoi-cung-xao-khac-luc-a-hoa-diem/2711878/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.