🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Thỏ yêu cổ đại (2)

 

_

 

Tối đó, Lâm Quan đương nhiên ôm Giang Toàn về phòng mình ngủ. Hắn tắm rửa cho Giang Toàn xong, liền dắt anh vào nội thất. Thỏ không thích lông dính nước, Lâm Quan dùng chút nội lực, sấy khô mái tóc dài của Giang Toàn.

 

Dẫn Giang Toàn vào trong, Lâm Quan để Giang Toàn tự do hoạt động, còn mình thì đi tắm. Hắn hạ lệnh ngầm cho các ám vệ ở bên ngoài, bảo họ canh chừng Giang Toàn. Kéo anh lại hôn một lượt xong, Lâm Quan mới rời khỏi.

 

Nhìn Lâm Quan cười dịu dàng với mình rồi đóng cửa lại, Giang Toàn quay người, mái tóc dài buông xuống đi về phía giường. Từ sau nụ hôn đầu tiên với Lâm Quan vào ban ngày, cơ thể Giang Toàn luôn rất nóng. Anh tưởng là sốt bình thường, nhưng khi cơn nóng này ngày càng mạnh mẽ và dần tập trung vào bụng dưới, anh mới nhận ra, anh đã đ*ng d*c.

 

Thỏ yêu đực đ*ng d*c không ổn định, Giang Toàn nghĩ, anh chắc chắn đã bị Lâm Quan ảnh hưởng. Khi yêu lực đang ở thời kỳ đỉnh cao, anh có thể dễ dàng kiềm chế cơn đ*ng d*c nhưng bây giờ yêu lực của anh không còn nhiều, chỉ có thể mặc kệ phản ứng cơ thể ngày càng dữ dội. Nghĩ đến điều gì, Giang Toàn đưa tay sờ vào túi áo, lại không mò được gì. Sững sờ một lúc, anh mới nhớ ra thuốc của mình có lẽ đã mất trong tai nạn lần trước.

 

Lâm Quan trở về, nhưng lại không thấy người trong phòng đâu. Ám vệ bên ngoài nói với hắn rằng Giang Toàn đã trở vào nằm trên giường. Nhìn đệm chăn trống trơn, Lâm Quan chỉ đáp một tiếng rồi nhẹ bước đi tới.

 

Đi đến cạnh giường, Lâm Quan quả nhiên thấy chiếc chăn ở góc gường phồng lên thành một cục nho nhỏ. Lâm Quan co chân lên giường, cúi người nhẹ nhàng vén chăn lên, lớp lông xám dày mềm mại lập tức lộ ra, sau đó là đôi tai dài, đôi mắt ướt át tròn xoe.

 

Rõ ràng hình người trông rất cương nghị, tuấn tú nhưng hình thỏ lại mập mạp đáng yêu, nhìn phát là thấy rất dễ lừa. Lâm Quan thầm nghĩ, quả thực cũng dễ lừa thật.

 

"A Toàn?" Lâm Quan đưa tay sờ lên bộ lông mềm mại, mượt mà, khẽ gọi. Lâm Quan rõ ràng cảm nhận được thân thể thỏ con trong lòng bàn tay cứng đờ một chút, sau đó lại thấy con thỏ con khịt mũi cọ cọ tay hắn, hai chân sau cứ liên tục đạp vào đệm chăn bên dưới.

 

Nhìn phản ứng quá đỗi nhiệt tình của Giang Toàn, tay Lâm Quan khựng lại, sau đó hắn nhanh chóng hiểu ra. Thỏ con, đ*ng d*c rồi sao?

 

"Có thể biến lại thành hình người không?" Lâm Quan hỏi nhỏ. Thỏ xám ngước đôi mắt tròn xoe nhìn hắn, mũi khụt khịt một cái. Chớp mắt sau, Giang Toàn đã hóa thành hình người ôm lấy hắn, dụi dụi vào hắn với đôi mắt mơ màng đỏ bừng.

 

Ngón tay thon dài kéo rèm trướng xuống, Lâm Quan kéo chăn mềm trải ra, sau đó vòng tay ôm eo Giang Toàn đè anh xuống giường, nụ hôn cũng theo đó áp xuống, mái tóc đen như thác nước của hai người hòa quyện vào nhau.

 

Trăng sáng treo cao, ánh nến lay động, nhiệt độ trong màn trướng nóng bỏng triền miên, những tiếng th* d*c vụn vặt và tiếng va chạm chập chờn, thỉnh thoảng lại văng vẳng tiếng gọi "phu quân" hoặc "tướng công" đứt quãng, khàn khàn.

 

Các ám vệ ẩn mình trong bóng tối cứng đờ người, vì phải giữ trạng thái cảnh giác lắng nghe mọi phía nên họ không thể tùy tiện che chắn thính giác, chỉ cố gắng giả vờ như không nghe thấy gì. Nhưng những âm thanh vụn vỡ ấy quá dồn dập và khàn đặc, giống như một đôi bàn tay mềm mại v**t v* khắp cơ thể họ, muốn bỏ qua cũng không được.

 

Trong màn trướng, cơ thể đầy mỹ cảm và sức mạnh của Lâm Quan nhấp nhô lên xuống. Rất lâu sau, cảm nhận được dòng nhiệt phun trào trong cơ thể, Lâm Quan mới dừng động tác lại. Hắn khẽ th* d*c, cúi đầu, nhìn người dưới thân đang khóc đỏ mắt, ngón tay thon dài vén những sợi tóc ướt dính trên khuôn mặt Giang Toàn.

 

Đợi khi Giang Toàn phản ứng trở lại, Lâm Quan khẽ cười rồi một lần nữa bắt đầu động thân.

 

Vầng trăng lạnh lẽo đã đi hết một vòng trên bầu trời, đến khi trời hửng sáng, âm thanh trong màn trướng mới ngừng hẳn.

 

Thay một bộ chăn đệm mới, lau sạch cơ thể và đắp chăn mềm cho Giang Toàn xong, Lâm Quan mới đứng dậy thay y phục. Hắn không nghỉ ngơi mà đi thẳng ra sau bếp.

 

Các đầu bếp trong bếp thấy Lâm Quan vào, vội vàng đứng sang một bên, lần lượt kể tên các món ăn sáng hôm nay. Lâm An đang lén ăn ở một bên thì thấy đại ca mình, liền cầm chiếc đùi gà đang ăn dở chạy tới hỏi thăm.

 

"Chào buổi sáng, đại ca, tẩu tẩu đâu rồi ạ?"

 

"Chào buổi sáng, đang nghỉ ngơi." Lâm Quan gật đầu đáp lại, sau đó lại dặn dò các đầu bếp vài điều cần chú ý cho bữa chiều.

 

Lâm An đứng bên cạnh nghe mà mù mịt, nhưng các đầu bếp thì lập tức hiểu ra. Họ thành thật gật đầu, tỏ ý sẽ chú ý.

 

Lâm Quan nói xong liền rời đi, để lại Lâm An đứng nhìn các đầu bếp đang miệt mài làm việc, lòng đầy thắc mắc.

 

Lâm Quan trở về thư phòng xử lý tin tức từ ám vệ mang đến, đồng thời dặn dò Lệnh Thất và Lệnh Bát một số việc. Dặn dò xong, Lâm Quan thấy Lệnh Thất sắp lui ra, suy nghĩ một chút vẫn nói: "Lệnh Nhất trúng đọc trong lúc làm nhiệm vụ, đã truyền đại phu..."

 

Lời hắn còn chưa dứt, Lệnh Thất đã biến mất tăm.

 

Lâm Quan: "......"

 

Nói đến ám vệ, Lệnh Nhất và Lệnh Thất đều do Lâm Quan nhặt về. Khi đó, Lệnh Nhất đã mười lăm tuổi, gầy gò nhỏ bé, toàn thân dơ bẩn nhưng Lệnh Thất trong lòng lại cực kỳ sạch sẽ, khuôn mặt bầu bĩnh trắng nõn, đôi mắt đen láy và sáng ngời. Lâm Quan vừa lại gần hai đứa, ánh mắt Lệnh Nhất liền thay đổi, cả người như một con sói hoang đang chuẩn bị tấn công, tràn đầy hung hãn. Cậu ta ôm chặt Lệnh Thất, ánh mắt lạnh băng nhìn Lâm Quan đang bước tới.

 

"Làm ám vệ của ta, đổi lại ta sẽ bảo vệ cậu nhóc phú quý bình an."

 

Một câu nói đơn giản đã biến con sói con nhe nanh ngày ấy trở thành một đầu sói làm việc trầm ổn, tàn nhẫn như bây giờ.

 

Lệnh Thất vốn có thể được Lệnh Nhất nuôi dưỡng vô lo vô nghĩ, nhưng cậu nhóc lại chọn con đường giống Lệnh Nhất. Ngay trong ngày hôm đó, Lệnh Nhất mình đầy thương tích, mang theo thủ cấp của sát thủ cấp cao nhất trong mật lệnh, quỳ trước mặt Lâm Quan, cầu xin Lâm Quan cho Lệnh Thất được làm ám vệ thân cận.

 

So với ám vệ làm nhiệm vụ, ám vệ thân cận ít nguy hiểm hơn. Lâm Quan nhướng mày đồng ý.

 

Khác với những kỹ năng mà Lệnh Nhất tự mình lăn lộn học hỏi được, tất cả các chiêu thức của Lệnh Thất đều do Lệnh Nhất dạy. Lệnh Thất đã học được bảy tám phần, đến nay, tất cả ám vệ đều gọi Lệnh Thất là "tiểu Lệnh Nhất".

 

Mười năm qua, Lâm Quan dễ dàng nhìn thấu ánh mắt khác lạ của Lệnh Nhất khi nhìn Lệnh Thất. Ánh mắt Lệnh Nhất mười năm như một, Lệnh Thất cũng vậy, mười năm như một nhìn Lệnh Nhất trong trẻo như nhìn huynh trưởng.

 

Lâm Quan nhất thời không biết nên cười Lệnh Nhất kiên nhẫn hay cười Lệnh Thất đơn thuần không biết gì. Tóm lại, cả hai đều đáng cười.

 

Miễn là không ảnh hưởng đến lợi ích của mình, Lâm Quan sẽ không can thiệp vào chuyện của hai người đó. Hắn thu lại suy nghĩ, đưa tay sắp xếp xong công văn hôm qua và hôm nay, sau đó mang chúng về sương phòng của mình.

 

Trong nội thất yên tĩnh, Lâm Quan đặt một chiếc bàn thấp lên giường, sắp xếp gọn gàng một chồng công văn và trúc giản, rồi ngồi xuống xem.

 

Mặt trời dần dịch chuyển, mãi cho đến khi treo cao trên đỉnh đầu. Lâm Quan nhìn thời gian, vừa đặt chiếc trúc giản trong tay xuống, một đôi tay ấm nóng cực độ đã vòng qua cổ hắn, hơi thở nóng bỏng theo sát phía sau.

 

Lâm Quan quay người ôm Giang Toàn vào lòng, vòng tay ôm lấy eo Giang Toàn vốn trắng nõn săn chắc bị che bởi mái tóc dài, sau đó cúi đầu hôn Giang Toàn.

 

Các tỳ nữ đã bày biện xong bữa ăn, đợi mãi không thấy Lâm Quan. Lâm An đói không chịu nổi, cậu chạy đi gõ cửa phòng Lâm Quan nhưng bị ám vệ chặn lại, nói đợi thêm một lát. Lâm An đành ôm mặt rầu rĩ quay về.

 

Nửa canh giờ sau, Lâm Quan mới ra. Hắn dặn dò tỳ nữ chuẩn bị một phần cơm thanh đạm, lát nữa hắn sẽ mang về phòng. Lâm An muốn hỏi sao Giang Toàn không đến nhưng bị Lâm Quan lảng đi.

 

Vì Lâm Quan, kỳ đ*ng d*c lẽ ra phải kết thúc sớm của Giang Toàn đã bị hắn trêu chọc kéo dài gần một tuần. Anh cầu xin Lâm Quan buông tha cho mình, trong lúc mơ mơ màng màng đã đồng ý rất nhiều chuyện với Lâm Quan, đối phương mới chịu dừng lại.

 

Giang Toàn đã ở lại phủ Lâm Quan hơn một tháng. Hai người cùng ăn cùng ngủ, cùng ra cùng vào. Người trong phủ và bằng hữu của Lâm Quan đều biết và chấp nhận thân phận của Giang Toàn.

 

Lâm Quan đã dẫn anh đi dạo phố chợ náo nhiệt, ngắm đèn hoa, nghe tấu khúc, nếm thử cả món ăn dân dã lẫn sơn hào hải vị. Hai người đã nắm tay giữa biển người ồn ào, hôn nhau dưới trời pháo hoa rực rỡ, ân ái giữa núi đồi hoa dại bạt ngàn và tựa vào nhau ngồi trước cửa sổ ngắm mưa trong những ngày mưa phùn lất phất...

 

Lâm Quan còn muốn cùng Giang Toàn làm một việc nữa, đó là mặc hỷ phục bái thiên địa, cùng nâng chén giao bôi hợp cẩn.

 

Thỏ yêu không biết nhiều về những chuyện thế tục của nhân gian. Anh chỉ ngoan ngoãn dựa vào lòng Lâm Quan, nhìn hắn tỉ mỉ lo liệu chuyện hôn sự phức tạp.

 

Một ngày trước đại hôn, Hoa Linh và Xích Hành đã tìm thấy Giang Toàn. Yêu lực của Giang Toàn đã sớm hồi phục nhưng anh mãi không trở về, điều này khiến Hoa Linh vô cùng lo lắng. Sau khi bàn bạc nhiều lần với Xích Hành, hai người cuối cùng quyết định đến nhân giới tìm Giang Toàn. Nói là tìm Giang Toàn nhưng hai người lại vừa đi vừa ngắm cảnh, ăn uống suốt đường. Mãi cho đến khi vô tình nghe nói về việc một vị phú thương nổi tiếng sẽ thành thân, họ mới tò mò đến xem cho biết.

 

Sau khi hỏi thăm một chút, không ngờ, tân nương của vị phú thương này lại tên là Giang Toàn. Chẳng phải đây là tên của bạn tốt thỏ con của họ sao? Hoa Linh lập tức trở nên lo lắng, y kéo Xích Hành lén lút lẻn vào Lâm phủ, thế mà "Giang Toàn" này quả thật đúng là "Giang Toàn" kia.

 

Lúc này, Giang Toàn và Lâm Quan đang ngồi đối diện Hoa Linh và Xích Hành ở bàn. Xích Hành chẳng có tâm trạng nào mà trò chuyện với họ cả, hắn ta chỉ chống tay lên mặt, thờ ơ nghịch ngón tay của Hoa Linh.

 

Hoa Linh thấy Giang Toàn xúc động đến mức muốn nhào tới ôm nhưng Giang Toàn nhanh chóng bị Lâm Quan ôm đi, Hoa Linh cũng bị Xích Hành vòng tay ôm ngang eo kéo lại.

 

"Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, nếu ngươi còn muốn thân mật với người khác, ta sẽ khiến ngươi không xuống được giường." Xích Hành véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Linh, đôi mắt hồ ly mang theo nốt ruồi lệ nguy hiểm nheo lại.

 

"Vô lại! Đó là Giang Giang!"

 

"Thế cũng không được!"

 

"...Không nói với ngươi nữa." Hoa Linh vùng ra khỏi tay Xích Hành rồi lại nhìn về phía Giang Toàn. "Giang Giang, yêu lực của ngươi không phải đã hồi phục rồi sao, ngươi không về nữa à? Ngươi muốn thành thân với người phàm này sao?"

 

Nghe những lời này, Lâm Quan khẽ nhíu mày một cách khó nhận ra, ánh mắt chuyển sang Giang Toàn.

 

Chỉ thấy Giang Toàn lắc đầu, sau đó hỏi Hoa Linh: "Thành thân là trở thành mối quan hệ như ngươi và Xích Hành sao?"

 

"À? Đúng vậy, Giang Giang, sao ngươi ngay cả cái này cũng không hiểu chứ." Hoa Linh dựa vào lòng Xích Hành cười nói.

 

Giang Toàn quay đầu nhìn ánh mắt sâu thẳm của Lâm Quan. Giang Toàn nắm lấy tay Lâm Quan, sau đó lại nhìn về phía Hoa Linh, giọng nói trầm ấm: "Ta không về nữa, ta sẽ ở đây với hắn."

 

Hoa Linh lập tức bĩu môi không cười nữa, Xích Hành ôm Hoa Linh, đôi mắt hơi xếch nhìn về phía Lâm Quan.

 

"Vì đã định chung thân với cậu ấy nên ta sẽ không phụ cậu ấy, xin hai vị cứ yên tâm. Sau này hai vị cũng có thể đến Lâm phủ thăm cậu ấy bất cứ lúc nào." Lâm Quan khẽ cất lời.

 

"Ồ." Hoa Linh ôm lấy Xích Hành, "Giang Giang, nếu ngươi bị bắt nạt, hãy phát tín hiệu cho bọn ta, ta và Xích Hành sẽ lập tức đến ngay."

 

"Được."

 

Lâm Quan nhìn qua là biết sẽ không để Giang Toàn rời đi, hơn nữa thấy Giang Toàn sống ở đây cũng rất tốt, Hoa Linh không nói thêm gì nữa.

 

Ngày hôm sau, khắp Lâm phủ đỏ rực, náo nhiệt, tiếng chiêng trống và lời chúc mừng vang lên không ngớt.

 

Giang Toàn và Lâm Quan trong tiếng hô to của chủ hôn đã trang trọng bái thiên địa, bái cao đường, bái khách khứa, cuối cùng là phu phu đối bái.

 

Khi được đưa vào động phòng, Hoa Linh nằm trong lòng Xích Hành khóc nức nở, Xích Hành ôm y kiên nhẫn nhẹ nhàng dỗ dành.

 

Trong bóng tối, một bóng người cao và một bóng người thấp tựa vào nhau. Khi Giang Toàn và Lâm Quan đang đối bái, Lệnh Thất đã nắm lấy tay Lệnh Nhất. Cậu nhóc dừng lại rất lâu sau đó quay đầu nhìn Lệnh Nhất. Lệnh Nhất nhìn Lệnh Thất sâu sắc, nhìn ánh mắt có chút mong đợi nhưng không biết mong đợi điều gì của cậu nhóc. Cuối cùng, yết hầu cậu ta khẽ lăn, che mắt Lệnh Thất rồi cúi đầu hôn xuống.

 

Kính rượu mọi người xong, Lâm Quan bước chân vững vàng đi vào động phòng. Trong phòng, ánh nến cháy yên tĩnh, Giang Toàn mặc hỷ phục lộng lẫy, tựa vào giường đã ngủ thiếp đi.

 

Lâm Quan đi tới, từ từ ngồi xuống. Nhìn khuôn mặt tĩnh lặng và sắc bén của người ấy dưới ánh nến vàng ấm áp, Lâm Quan đưa tay, đầu ngón tay dịu dàng vuốt qua nốt ruồi son của người ấy. Tay Lâm Quan vừa đặt lên, Giang Toàn liền tỉnh dậy. Thấy là Lâm Quan, anh đưa tay ôm cổ Lâm Quan rồi hôn tới.

 

Hai người lặng lẽ trao nhau một nụ hôn dịu dàng như nước. Hôn xong, Lâm Quan ôm lấy Giang Toàn, dùng sức bế anh lên. Chầm chậm bước đến bên chiếc bàn gỗ lim đỏ lớn, trên bàn đã bày sẵn rượu hợp cẩn đựng trong chén rượu bạch ngọc. Lâm Quan cầm một chén đưa cho Giang Toàn, rồi cũng tự mình cầm một chén.

 

"Uống xong chén này, ta và ngươi sẽ đồng cam cộng khổ, dài lâu mãi mãi không chia lìa." Lâm Quan nâng chén rượu lên giữa hai người, nhìn Giang Toàn khàn giọng nói.

 

"Ừm." Giang Toàn luồn qua khuỷu tay Lâm Quan, gật đầu.

 

Ánh mắt hai người giao nhau, sau đó cùng uống cạn chén rượu cay ngọt hợp thành một đời. Đặt chén ngọc xuống, Lâm Quan ôm Giang Toàn trở lại giường.

 

Hắn buông rèm lụa đỏ rủ xuống, đè Giang Toàn chậm rãi nằm xuống...

 

1.

 

Lâm An đã ăn uống no say vào ngày đại hôn của huynh trưởng mình, đến nỗi hôm sau cậu không thể nào dậy nổi.

 

2.

 

Sau đám cưới của Giang Toàn và Lâm Quan, Hoa Linh và Xích Hành cứ vài ngày lại đến tìm Giang Toàn chơi. Khi Giang Toàn và Lâm Quan đi du ngoạn về, anh cũng thỉnh thoảng ghé qua rủ Lâm An đi chơi.

 

3.

 

Một năm sau khi Giang Toàn và Lâm Quan thành thân, Lệnh Nhất và Lệnh Thất cũng kết hôn. Lời cầu hôn là do Lệnh Nhất đề nghị, hai người đã bái cao đường trước Lâm Quan và Giang Toàn để tỏ lòng biết ơn Lâm Quan đã cứu mạng và che chở.

 

4.

 

Hai người đi đến đâu cũng làm việc thiện, trong dân gian lưu truyền giai thoại đôi phu phu tâm đầu ý hợp, nhân hậu lương thiện.

 

5.

 

Giang Toàn quanh năm bốn mùa có nửa thời gian bị Lâm Quan dày vò rơi vào kỳ đ*ng d*c, nửa thời gian còn lại thì vùi mình trong chăn gối, nằm yên trong vòng tay của Lâm Quan.

 

6.

 

Rất nhiều năm sau, Giang Toàn mới biết lời Lâm Quan nói năm xưa về việc nhân giới đầy rẫy đạo sĩ là nói dối. Đó là vì Lâm Quan muốn lừa anh ở lại.

 

7.

 

Về sau, khi tuổi xế chiều, Lâm Quan mỉm cười nhắm mắt ra đi trong vòng tay của Giang Toàn. Cùng lúc đó Giang Toàn cũng phá vỡ yêu đan, tuẫn táng theo Lâm Quan. Hoa Linh khóc đến đứt gan đứt ruột, Xích Hành thì làm theo di nguyện của Lâm Quan, an táng hai người tại đỉnh núi ngập ánh nắng, hoa dại rợp trời.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.