Thanh niên trên giường bệnh ngủ sâu, hô hấp nhẹ nhàng, không có phản ứng.
Người đàn ông trên xe lăn ôm thuốc màu, con ngươi ôn nhu, thấp giọng nói: “Đừng nóng giận.”
“Chờ em vẽ xong, chúng ta sẽ đặt nó trong tầng triển lãm tranh.”
Người đàn ông nở nụ cười, giọng nói khàn khàn: “Một tầng kia đều là tranh của em.”
“Không kẻ nào được phép nói khó coi.”
Đời này sau khi nhìn thấy mặt thất thố nhất của Trần Tê, hắn ma xui quỷ khiến mà một doanh nhân kinh doanh lại mua đứt một tầng triễn lãm.
Khi đó, Yến Hoàn vẫn chưa khôi phục ký ức, không biết vì sao chính mình lại cố chấp như vậy, thậm chí là tự mình xử lý chuyện này, nhưng đáy lòng có một thanh âm đang không ngừng nói cho hắn, nhất định phải làm như vậy.
Hiện tại hắn đã biết, đây là chấp niệm đời trước.
Đời trước, trước khi Trần Tê đi đã đốt hết tất cả bức tranh cậu vẽ, một bức cũng không lưu lại.
Hắn giống như điên rồi, chạy đến phòng vẽ tranh Yến trạch tìm đến nghiêng trời lệch đất, cũng không phát hiện bất luận một bức tranh nào của Trần Tê.
Nhưng hiện tại không giống.
Người đàn ông nghiêng đầu nhìn về phía bức tranh chưa hoàn thành trước cửa sổ sát đất kia, hắn đặt thuốc màu trên đùi, chuyển động xe lăn đi đến trước cửa sổ sát đất, nhẹ nhàng đặt thuốc màu trên bàn.
Sắp xếp thuốc màu xong, Yến Hoàn chuyển động xe lăn đi đến trước giường bệnh, cũng không tiến lên, chỉ là cách một khoảng cách, con ngươi nhu hòa, nhìn thanh niên trên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-la-trang-hom-nay-cung-rat-nao-nhiet/2869585/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.