Ánh đèn trong phòng bệnh chiếu sáng, thanh niên ngồi trên ghế biểu tình mờ mịt, cổ tay áo đồng phục bệnh nhân vén lên, lộ ra một đoạn cổ tay thon gầy, trắng nõn.
Dưới ánh đèn sáng ngời, đoạn cổ tay và mu bàn tay đều dính một ít thuốc màu.
Tần Hằng hơi hơi khom người, cánh tay dài vòng lấy thanh niên, cằm nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu cậu, tiếng nói mang theo ý cười thấp giọng nói: “Ăn cơm đi.”
Giọng nói ấm áp của người đàn ông truyền tới trước vành tai Trần Tê, Tần Hằng cúi đầu, khóe miệng cong lên, nhìn vành tai trắng tinh dần dần biến hồng của thanh niên.
Hắn buông lỏng ra một bàn tay vòng lấy cậu, giơ tay ác liệt mà xoa xoa vành tai đỏ bừng của thanh niên nói: “Không nghe lời.”
Giọng nói người đàn ông khàn khàn nhưng lại ấm áp, tựa như quấn quanh vành tai cậu.
Người trong lòng ngực tựa hồ có chút hoảng loạn, vành tai nóng lên, xương bả vai không tự giác mà cuộn lên, cố gắng trấn định lắp bắp nói: “Ăn mà, đàn anh…”
Nhưng vành tai cậu rõ ràng vẫn còn hồng, Tần Hằng chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy lông mi mảnh dài không ngừng rung động của Trần Tê, ngây ngô mà thẹn thùng, nhưng lòng hắn cố kìm nén.
Cậu như là mầm cây ngày xuân đang nhú ra, đựng đầy giọt sương sớm gieo nặng run run mà đong đưa.
Nháy mắt Tần Hằng bỗng cảm thấy tâm viên ý mã, đầu lưỡi hắn đỉnh đỉnh hàm dưới, yết hầu giật giật, cố gắng kìm nén, cuối cùng vẫn chỉ cười cười nói: “Lúc này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-la-trang-hom-nay-cung-rat-nao-nhiet/2869586/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.