06.
Lần này, Tạ Lẫm Chi ra đường, bởi nhận được tin —— thần y giang hồ tuy khó tìm, nhưng anh ta có một đệ tử thân truyền, thỉnh thoảng sẽ hành y cứu người ở dân gian. Dân tình đồn y đạo của người này không những tinh vi cao minh, mà còn diệu thủ hồi xuân, cứu người về từ cõi chết, có thể xem như đệ nhị thần y, Hoa Đà hiện thế, được lòng bá tánh.
Mấy năm rồi, Tạ Lẫm Chi không hỏi thăm được tung tích thần y, bỗng nhiên nghe tiếng đệ tử thần y chốn giang hồ, tất nhiên khiến hắn chú ý hơn.
Ngay khi hắn biết tin người này xuất hiện ở kinh thành, vốn định giấu Phó Hồng Y xuống núi hỏi thăm. Nào ngờ Phó Hồng Y đã nghe tiếng, sau khi hắn xuống núi được hai ngày, y nhịn không nổi tự mình đi tìm.
Tạ Lẫm Chi quan tâm đến sức khỏe Phó Hồng Y, bèn thuê một chiếc xe ngựa để vào thành.
Thùng xe to rộng, thế mà ba người ngồi thành chen chúc. Phó Hồng Y luôn lười biếng, cuộc sống giam lỏng mười năm khiến xương cốt y ngày càng rã rời, không chịu được mệt. Vừa vào thùng xe, y quen thói vênh mặt hất hàm sai Tạ Lẫm Chi cởi giày, rồi cứ như không có xương dựa đầu vào vách xe, ngồi trên ghế dài, chợp mắt nghỉ ngơi.
Tạ Cảnh An ngồi gần Tạ Lẫm Chi, khổ lắm mới ngồi yên được đến lúc tách trà nhỏ nguội. Cậu vừa thấy cha và “mẹ” bắt đầu nhắm mắt thở nhẹ, bèn không kìm chế được mà meo meo dịch đến cạnh Phó Hồng Y.
Tạ Cảnh An cúi xuống, ghé sát vào tai Phó Hồng Y, gọi khẽ khàng: “Mẹ ơi……”
Hơi thở ấm áp từ Phó Hồng Y phe phẩy theo tiếng gọi. Y im lặng nâng mi mắt, ánh mắt lạnh lùng.
Không biết từ bao giờ, Tạ Cảnh An rút từ trong bao quần áo ra một chùm nho tím căng mọng. Đôi mắt hệt như cành liễu của cậu rực rỡ lấp lánh, cười toe lộ hàm răng trắng, trông chẳng khác gì thằng ngốc.
Thật tình, Phó Hồng Y có hơi cay mắt trước dáng vẻ chấn bé đù (chú bé đần) của cậu, lòng chợt bối rối.
Tính y và Tạ Lẫm Chi đều độc ác tàn nhẫn, giết người như nghóe, ngoài cười trong không cười. Rặt một phường lòng dạ đen tối, thế quái nào đẻ được thằng con chất phác hồn nhiên dính người.
Nói về đôi song sinh Tạ Thầm và Tạ Cảnh An, khoan bàn tính đứa em giống ai, chứ tính thằng anh giống Tạ Lẫm Chi mười phần mười. Mới tuổi nhỏ, lòng dạ cậu ta đã sâu không lường, ý xấu đầy bụng, cực kỳ quán triệt bộ môn giả nhân giả nghĩa, giấu kim trong bông của cha mình. Không những thế, cậu ta còn nhỏ nhen, có thù tất báo, nếu có ai đắc tội nhất định bị ép nôn ra gấp mười lần những gì lỡ nợ. Bởi thế, câu quân tử mười năm báo thù chưa muộn như được đo ni đóng giày cho Tạ Thầm.
Tính hai đứa trẻ trái ngược hoàn toàn.
Chùm nho Tạ Cảnh An đang cầm viên nào cũng căng mọng, vốn là trái cây tiến cống sang quý xa xỉ. Đấy là cống phẩm cho hoàng thất triều đình, là trái cây dành cho các nương nương trong hậu cung nhấm nháp. Ở dân gian ra giá mức nào cũng không có người bán, chẳng rõ Tạ Cảnh An đào từ đâu ra.
Tạ Cảnh An gỡ một quả xuống, bóc sạch vở, đưa đến bên môi Phó Hồng Y.
“Mẹ ăn đi.”
Lông mi Phó Hồng Y hơi nâng lên, quan sát quả nho thơm mọng nước bên miệng. Sau y nhìn vẻ mặt mong chờ của con trai nhỏ, hơi cau mày. Trầm ngầm một hồi, môi mỏng y mới khẽ nhếch, từ tốn nuốt quả nho kia.
Mắt Tạ Cảnh An sáng lên: “Ăn ngon không mẹ?”
Phó Hồng Y không đáp, nhai quả nho chua ngọt trong miệng, dò hỏi: “Con lấy ở đâu?”
Tạ Cảnh An chớp chớp mắt, bỗng dưng đờ đẫn hơi sai sai.
Cậu ấp úng lẩm bẩm: “Con… con mua được……”
Phó Hồng Y cười như không cười, nhìn cậu.
Tạ Cảnh An gục đầu, ấp úng hồi lâu, cuối cùng chột dạ mà trả lời: “Thật ra…… Thật ra con trộm được……”
Lúc lạc mất Phó Hồng Y giữa dòng người tấp nập trên phố, khi đang tìm kiếm y, Tạ Cảnh An thấy trái cây quý hiếm trên chiếc xe ngựa xa hoa vô cùng từ xa tiến lại. Cậu nhớ đến “mẹ” ngày thường thích ăn trái cây lúc ở sơn trang, sau khi nếm thử chắc cú không có độc, bèn thuận tay hái một chùm.
Phó Hồng Y nghe vậy, bật cười khẽ.
.
07.
Do ngồi chung xe ngựa, dẫu Tạ Cảnh An cố tình thì thầm, thì nội lực của Tạ Lẫm Chi vẫn đủ để nghe rõ động tĩnh xung quanh trong vòng mười dặm. Cho nên, hắn dĩ nhiên nghe rõ mồn một những gì cậu thủ thỉ với Phó Hồng Y.
Tạ Cảnh An bị Tạ Lẫm Chi răn dạy một chập.
Sau khi Tạ Cảnh An ăn chửi xong, còn bị Tạ Lẫm Chi kiếm được cớ đuổi cậu xuống xe ngựa một cách đường đường chính chính.
Xe ngựa tiếp tục lăn bánh chậm rì rì trên đường lớn.
Tạ Lẫm Chi thấy Phó Hồng Y nằm trên ghế dài, nom hơi chán chường, không ăn nho nữa, bèn dò hỏi: “Em không ăn à?”
Phó Hồng Y chớp mắt, giọng đều đều: “Phải bóc vỏ, không thích.”
Y thấy phiền, ngại nước nho chảy ra làm bẩn tay.
Nghe vậy, Tạ Lẫm Chi theo thói quen lấy một quả nho, cẩn thận lột sạch vỏ, rồi đưa đến giữa môi Phó Hồng Y.
Có kẻ hầu hạ, Phó Hồng Y không lý gì từ chối, mở miệng ăn ngay.
Tạ Lẫm Chi nói: “Nếu thích, sau này trồng một ít ở sơn trang.”
Phó Hồng Y cười hừ: “Đồ ngon ăn nhiều cũng ngon, thỉnh thoảng ăn đỡ thèm mới giữ được giá trị lâu.”
Dẫu lời y nói có điều ám chỉ, Tạ Lẫm Chi vờ như không hiểu, môi mỏng nở nhẹ nụ cười, Sau khi bóc xong vỏ quả nho thứ hai đút cho Phó Hồng Y, hắn ngắm kỹ vẻ nhai kỹ nuốt chậm của y, ánh mắt càng lúc càng nóng bỏng.
“Phu nhân.”
Phó Hồng Y từng cảnh cáo Tạ Lẫm Chi không được gọi y như thế vô số lần. Vừa nghe hai chữ này, mày y nhíu lại, ánh mắt sầm xuống, tức thì trở lạnh.
Tạ Lẫm Chi thấy y dừng việc nhai kỹ, bèn cúi người, dùng hai ngón tay nhéo nhẹ chiếc cằm nhọn của Phó Hồng Y. Hắn phủ lên môi y, dùng lưỡi đẩy khớp hàm ra, nuốt nốt quả nho chưa kịp nhai hết trong miệng đối phương.
Vị chua ngọt lẫn mùi thơm nhạt đồng thời tràn ngập trong miệng hai người.
Tạ Lẫm Chi hít sâu, vừa hay bàn tay do khó nén nỗi điên tình mà sờ soạng gò mà mịn màng của Phó Hồng Y. Hai bàn tay hắn do nhiều năm luyện kiếm trở nên thô ráp, lòng bàn tay tích vết chai dày. Bởi thế, lúc hắn vuốt ve khuôn mặt bóng loáng nhỏ bé của Phó Hồng Y cũng không dám dùng sức, sợ y đau.
Phó Hồng Y bị ép nhận nụ hôn đầy tính xâm lược ấy, lúc đối phương liếm mút miệng y quá mạnh mới khiến y khẽ cau mày tỏ rõ bất mãn.
Tạ Lẫm Chi nhấm nháp miệng y thỏa thuê, mới chịu buông y ra.
Da mặt trắng như tuyết của Phó Hồng Y bởi nụ hôn nọ mà nổi rặng mây hồng nhạt. Y hơi thở dốc, đôi môi nhờ thế biến màu đỏ thắm ướt mọng. Dây buộc tóc của y lỏng ra, ánh mắt như say.
Hơi thở Tạ Lẫm Chi như thường, giơ tay quẹt ngang nước miếng chảy dọc bên khóe môi Phó Hồng Y. Hắn nhìn y bằng đôi mắt đen tối, cười một cách kỳ dị.
“Món ăn trân quý mỹ vị phải như phu nhân ngon miệng mê người. Tất nhiên ăn cả đời không ngán.”
Phó Hồng Y không đáp, bởi ánh mắt của hắn quá mức trần trụi lộ liễu. Nó khiến Phó Hồng Y chán ghét, vừa khiến cơn lạnh sống lưng bất giác chạy khắp người.
……
Tạ Lẫm Chi đặt hai gian phòng tốt nhất tại khách điếm lớn nhất trong thành. Phó Hồng Y không quen ngồi xe ngựa, đến lúc xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại, cơ thể yếu ớt bị chiều hư của y như tan thành từng mảnh, chỗ nào cũng đau. Vừa vào phòng, y như bị hút chặt vào chăn đệm, cả người rã ra như không xương mà ngả xuống.
Tạ Lẫm Chi rửa mặt xong, thấy gương mặt xinh đẹp của Phó Hồng Y hiện vẻ mệt mỏi, bèn ngồi xuống giường, quen tay xoa bóp thân thể y.
Phó Hồng Y nhắm mắt, được hắn hầu hạ đến thoải mái.
Y trở mình, cất giọng nhẹ bẫng như sai bảo hạ nhân: “Bên này.”
Tạ Lẫm Chi vâng lời răm rắp, hạ mi mắt hầu hạ thê tử của mình.
“Tối em muốn ăn gì?”
Phó Hồng Y lắc đầu.
Tạ Lẫm Chi xoa bóp xương đùi y xong bắt đầu hướng lên trên, nắm lấy vòng eo con kiến của y.
“Cả ngày em mệt rồi, muốn tắm không?”
Phó Hồng Y suy nghĩ một lát, ừ nhẹ.
.
08.
Tiểu nhị trong quán nghe lời Tạ Lẫm Chi, mang thùng nước ấm đặt trong phòng Phó Hồng Y, hơi nóng từ thùng tắm bốc lên nghi ngút.
Sau khi tiểu nhi rời khỏi, Tạ Lẫm Chi thò tay khuấy nước thử nhiệt độ. Hắn thấy nước ổn rồi, bèn đến cạnh mép giường.
Phó Hồng Y nhắm mắt nằm im, hơi thở nhè nhẹ. Mái tóc y đen như mực xõa tung giữa chăn đệm, đẹp đẽ hơn cả vàng ngọc.
Tạ Lẫm Chi hơi cúi người, vuốt nhẹ gò má trắng tuyết của y, đôi mắt hẹp dài tối tăm.
Lông mi Phó Hồng Y run rẩy, sau đó mở bừng mắt.
Bốn mắt nhìn nhau, Tạ Lẫm Chi hơi mỉm cười: “Nước ấm.”
“Ừm…”
……
Trong phòng tĩnh lặng như nước hồ mùa thu, đôi cửa sổ nửa mở, để lộ công tử áo hồng y với đầu tóc rối tung, môi đỏ như máu. Thân thể y như khối ngọc Dương Chi thượng thừa trắng toát, nương nhờ ánh trăng nhòm khe cửa ngắm màu da hơn tuyết.
Phó Hồng Y bước vào thùng tắm, từ từ ngồi xuống, để mặc tầng tầng lớp lớp nước ấm dần ăn mòn, sau đó bao bọc lấy thân thể y.
Y lười biếng duỗi người trong thùng tắm, phong thái đầy sắc xuân, ra lệnh cho người đàn ông phía sau theo thói quen: “Kỳ lưng cho ta.”
Tạ Lẫm Chi cong môi, dường như đang rất vui. Đôi mắt đen nhánh của hắn lấp lánh ánh cười.
“Em có cần rửa mặt chải đầu?”
Tóc Phó Hồng Y suôn dài thướt tha, một nửa nhúng trong nước bị thấm ướt, nổi lềnh bềnh.
Phó Hồng Y mím môi, đáp với vẻ không vui: “Ta bảo anh kỳ lưng.”
Tạ Lẫm Chi hạ mi mắt, đẩy tóc Phó Hồng Y ra. Sau đó, đôi tay hắn thò xuống nước, sờ vòng eo trơn nhẵn của đối phương. Làn da như tơ lụa khiến hắn yêu thích không muốn ngừng vuốt ve, hơi thở ngày càng dồn dập.
Phó Hồng Y phát hiện động tác của hắn, nâng mi mắt, cười như không cười.
Tay Tạ Lẫm Chi lưu luyến mà nhéo hông Phó Hồng Y, sau đó nhấc nhẹ thân thể y khỏi mặt nước.
Cổ lẫn lưng Phó Hồng Y trồi khỏi mặt nước, để lộ dấu hôn xanh tím hồng nhạt loang lổ, hiện rõ mồn một giữa không trung.
Trong nháy mắt, tâm hồn rung động, bị người trước mặt quyến rũ đến điên đảo ba hồn bảy vía.
Mắt Tạ Lẫm Chi sáng rực, hầu kết chuyển động.
Phó Hồng Y mỉm cười, dù vậy nom y vẫn ung dung.
Tạ Lẫm Chi giải thích như lẽ đương nhiên: “Kỳ không tới.”
Ba chữ này rơi vào tai Phó Hồng Y nghe như giấu đầu hở đuôi. Sóng mắt y xô bờ, còn y bật cười khẽ mang ý trào phúng.
Hai người họ đã chung chăn gối mười năm, dẫu y bất đắc dĩ bị ép buộc, thì vẫn có thể gọi nhau vợ chồng già rồi. Khi Tạ Lẫm Chi nghĩ gì, muốn gì, hắn chỉ cần thở thôi đã đủ khiến y hiểu rõ.
Từ khi kế hoạch bắt đầu, Tạ Lẫm Chi rời sơn trang được hai ngày, tính đến giờ đã ba, bốn ngày hắn chưa chạm vào y. Hắn bị nụ hôn trên xe ngửa thổi lửa, sớm cháy thành bó đuốc phừng phực.
Rõ ràng thú tính đã nảy sinh, mà hắn dù thế nào vẫn cố ra vẻ chính nhân quân tử, khác gì kẻ ngụy quân tử giả vờ đạo mạo?
“Tạ Lẫm Chi.”
Tạ Lẫm Chi bình tĩnh nhìn y.
Phó Hồng Y nói: “Ta đói bụng.”
Tay Tạ Lẫm Chi đang kỳ lưng cho y khựng lại, âm thanh khàn khàn từ bao giờ, ánh mắt tối đen: “Hay lát nữa hẵng ăn?”
Lời này ẩn ý thâm sau, thả thính mờ ám miên man.
Phó Hồng Y xoay người vươn ngón trỏ, ngón tay thon dài trắng nõn, phủ vệt nước trong suốt, vương lại trên bờ môi hồng nhạt của Tạ Lẫm Chi.
Nhan sắc y khó phân nam nữ, đuôi mắt hơi rũ xuống, bị hơi nóng hun thành sắc hồng quyến rũ. Thế mà, trong mắt y sáng trong cực kỳ, vô ý tạo cảm giác lạnh lùng mà kiều diễm.
“Ta nói, ta đói bụng.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.