Tô Chí Phong dùng nước giếng rửa tay, sau đó nói chuyện Giang Bác có cảnh vệ.
"Có cảnh vệ sao? Đây thật sự là chuyện tốt." Mã Lan thở phào nhẹ nhõm, bà hiện tại cũng thật sự lo lắng về vấn đề an toàn của con trai nhà mình.
Từ sau khi gặp Thủ trưởng Trần và biết được giá trị của lò luyện thép kia, bà đã biết chuyện của con trai nhà mình lớn như thế nào.
Con trai của bà làm ra lò luyện thép, có thể nâng cao sản lượng luyện thép, nghe nói bên nước ngoài cũng chưa có được cái lò như này.
Những kỹ thuật tiên tiến không phải là nếu tôi không có nó thì tôi nhớ anh, anh không có nó thì anh nhớ tôi sao?
Bây giờ người ta nhất định là đã nhớ thương bọn họ vì cái lò này.
Mà nhớ thương lò, thì cũng đồng nghĩa nhớ thương con trai nhà bà.
Mã Lan cười nói: "Có cảnh vệ vẫn tương đối an tâm hơn, dù sao thân thủ của ông cũng không được."
Tô Chí Phong: “...”
Tống Sở thấy cha mẹ như vậy, ở bên cạnh che miệng cười.
Sau đó nhỏ giọng nói với Giang Bác: "Anh Tiểu Bác, anh nhìn cha sợ mẹ kìa."
Giang Bác thầm nghĩ, đây không phải là sợ.
Đây là... Cam tâm tình nguyện.
TBC
Lúc ăn cơm, Mã Lan lại nhắc tới chuyện tuyển dụng công nhân vào xưởng thép.
Xưởng thép của huyện Bình An bên này đã quyết định xây dựng thêm nhiều lò luyện thép mới, điều này cũng quyết định quyết sách mở rộng xưởng thép của huyện Bình An.
Mở rộng xưởng thép, cũng có nghĩa là có thể cung
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-mat-the-xuyen-den-thap-nien-60/2045056/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.