Điều kiện y tế vùng nông thôn rất không tốt, một khi đứa trẻ bị sốt, rất dễ bị kéo dài.
Với loại thuốc này, nguy cơ đấy có thể giảm đi rất nhiều trong tương lai.
Không chỉ lãnh đạo lớn, mà những lãnh đạo khác cũng mang đồ bổ quý giá đến cho Tống Sở bồi bổ, tất cả cũng đều trích từ nguồn cung cấp của bản thân.
Vì vậy, buổi chiều hôm đó Tống Sở nhận được cả một núi nhỏ đồ bổ, có rất nhiều sữa mạch nha, thậm chí còn có một hộp sữa bột.
Tống Sở nuốt nước bọt, cảm thấy rất vui. "Bị bệnh cũng không đáng sợ lắm nha."
Mã Lan chỉ nhẹ vào trán cô một cái: "Con không sợ, nhưng mẹ lại rất lo, lần sau đừng để bị bệnh nữa."
Tống Sở gật đầu: "Những thứ này con với anh Tiểu Bác sẽ cùng nhau ăn, dù sao anh cũng là người cống hiến nhiều nhất."
Mã Lan mỉm cười pha sữa mạch nha hai đứa con nhà mình: "Được, mỗi người một cốc."
Tống Sở một lòng nhớ đến chuyện thi đại học, mới trở về nhà một ngày liền đi học.
Các bạn học thấy Tống Sở đến, đều tới vây quanh hỏi han sức khỏe cô.
Lớp phó học tập một mặt hổ thẹn nói: "Sở Sở, cảm ơn cậu đã nhắc nhở bọn tớ, chỉ trách chúng tớ lúc ấy không nghe lời cậu.”
Bọn họ may mắn hơn Tống Sở, lúc ấy đều đứng ở mép bờ nên rất nhanh đã trèo lên được, nhưng vẫn bị dọa cho khiếp sợ.
Đặc biệt sau khi biết có người rơi xuống nước, càng sợ hơn.
Tống Sở nghiêm túc nói: "Sau này đừng đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-mat-the-xuyen-den-thap-nien-60/2045142/chuong-456.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.