Sau khi mọi người đi, Mã Lan đóng cổng lại, cả gia đình liếc nhìn nhau, sau đó hào hứng tham quan kỹ xung quanh ngôi nhà. Thật sự là càng nhìn càng thấy đẹp, nơi nào cũng cảm thấy thích. Tuy sân không lớn như sân ở quê của bọn họ, nhưng ngôi nhà nhỏ thực sự nhìn đẹp hơn nhiều so với nhà cũ.
Tô Chí Phong nói: "Tôi cảm thấy vẫn là nhà với khoảng sân to của mình tốt hơn, dù sao nhà này cũng không phải nhà của chúng ta."
Mã Lan cũng gật đầu.
Mặc dù nhà đẹp nhưng không phải là nhà của mình, lúc trước, tuy bọn họ đã từng ở phòng của cơ quan nhiều năm, sau đó mới chuyển sang căn nhà gạch xanh sân rộng, nhưng thời gian đó vẫn là thời gian bình yên nhất.
Tống Sở lo lắng nói: "Vậy, chúng ta sẽ dọn ra ngoài ư?"
Mã Lan an ủi: "Không sao, mấy năm tới cứ tạm ở đây cũng được."
Giang Bác nói: "Vậy chúng ta tự mua, nhà ở đây đắt lắm sao?"
“.....”
Tô Chí Phong và Mã Lan ngơ ngác nhìn con trai.
Nó không phải là vấn đề đắt hay không, có thể mua được nhà ở huyện Bình An là bởi vì Huyện trưởng Lữ hỗ trợ. Còn chuyện muốn mua nhà ở Thủ đô? Điều đó là không thể.
Ở đây, ngay cả các lãnh đạo lớn cũng đều sống trong phòng của cơ quan.
TBC
Mã Lan đương nhiên không thể đả kích bọn nhỏ, nói: "Cha mẹ cũng muốn, nhưng mà rất đắt, chúng ta tích lũy tiền trước đã nhé."
Tống Sở lại nghĩ tới những thỏi vàng trong không gian của mình.
Giang Bác thì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-mat-the-xuyen-den-thap-nien-60/2045213/chuong-390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.