“Em không hiểu đâu, đó là sức mạnh của cái kia… tóm lại, anh nhớ đến có người chờ mình thì nhất định càng nỗ lực hơn, không thể để người ta chờ vô ích, đúng không nào?”
Tống Sở mơ hồ gật đầu, muốn trở nên ưu tú hơn vì một người, tâm trạng này thật tốt.
Tô Bảo Cương từ chối ngồi xe cùng hai anh em Tống Sở đi đến quân khu, cảm thấy chính mình là quân nhân, không phải con nít, đi báo danh còn để người nhà đưa đi thì rất mất mặt.
Giang Bác cảm thấy rất có đạo lý: “Tùy anh, Sở Sở, chúng ta đi xem phim đi."
Tô Bảo Cương: “. . .”
Tuy do anh ấy từ chối trước nhưng tại sao cứ cảm thấy em ba thật ác nghiệt vô tình.
...
Trên xe, Giang Bác lấy ra cuốn sổ nhỏ của mình nhìn thoáng qua.
Tống Sở chỉ thấy bìa ghi mấy chữ sổ ghi chép, thầm ngạc nhiên, anh Tiểu Bác từ trước đến giờ vốn không cần thứ như là sổ ghi chép.
Hai người chuẩn bị đi xem phim, nhưng bên trong quá nóng, còn tràn ngập mùi mồ hôi, họ không chịu nổi nên rất nhanh đã chui ra.
Giang Bác nói: “Đi ăn cơm thôi."
Tìm quán cơm Quốc Doanh có hoàn cảnh tạm được, Giang Bác học theo lời Tô Bảo Cương chỉ dạy, ân cần đi xếp hàng mua cơm.
Tống Sở nói: “Để em làm cho.”
Giang Bác nghiêm túc nói: “Anh mời, để anh.”
Lúc chuẩn bị trả tiền Giang Bác mới phát hiện chính mình căn bản không có tiền. "..."
Tống Sở cười gian: “Đã bảo để em mà, tiền của anh đều đã đưa cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-mat-the-xuyen-den-thap-nien-60/2068771/chuong-584.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.