Sáng sớm hôm sau như đã bàn trước đó Thẩm Thiệu Thanh vừa nghe tiếng gà gáy liền thức dậy.
Cùng Trương Nhị Bảo đi rửa mặt đánh răng.
Bữa sáng cũng chỉ đơn giản là bát cháo trắng và một ít bánh bột ngô khô cứng.
Thẩm Thiệu Thanh hai ba miếng ăn cho qua bữa liền cùng mọi người lên đường.
Từ thôn Đại Lâm lên trên trấn cũng mất tầm nửa canh giờ (1 giờ) vì có Thẩm Thiệu Thanh đi cùng nên mọi người cũng không dám đi nhanh.
Trên trường lúc nghỉ lúc đi lên đến nơi cũng gần một canh giờ.
Thẩm Thiệu Thanh cực kỳ hổ thẹn.
Vốn hắn cũng muốn đi nhanh nhưng thân thể ca nhi bình thường đã yếu ớt chưa kể hắn mới phát bệnh thân thể còn chưa hồi phục.
Dù trước đó đã uống nước suối nhưng hắn cũng không dám uống nhiều sợ bị mọi người phát hiện hắn chuyển biến quá nhanh.
Bây giờ đi đường xa cần sức lực nhiều mà Thẩm Thiệu Thanh như con gà bệnh kéo chân cả ba người kia khiến họ vừa vào trấn đã không tìm được công việc nữa.
Thẩm Thiệu Thanh mặt mày trắng bệch.
Nội tâm lại hổ thẹn.
Đã thế ba người và cả Trương Nhị Bảo còn không chửi hắn trên đường liên tục chiếu cố khiến hắn càng thêm hổ thẹn hơn.
Thẩm Thiệu Thanh sống hai đời nhưng chưa bao giờ thấy bản thân vô dụng như bây giờ.
Rất là ủ rũ ngồi một xó bên đường mặc Trương Nhị Bảo bóp chân cho hắn.
Ba người kia sớm đã di chuyển tìm nơi làm việc hẹn nhau buổi trưa gặp tại gốc cây đầu trấn.
Tức phụ thấy đỡ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-mat-the-xuyen-qua-thanh-tieu-ca-nhi/2473032/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.