Bà từ trong túi vải lấy ra ba món đồ, đưa cho tôi:
“Đây là áo khoác và găng tay làm từ da cáo, giúp che mùi dương khí của người sống.”
“Vốn dĩ phụ nữ đã ít dương khí hơn đàn ông, nên từ xưa đến nay, tiếp âm… luôn phải là nữ.”
“Còn thứ này kéo cắt rốn của thai âm. Chỉ được dùng cái kéo này cắt.”
Tôi nhìn bộ áo da cáo chỉ có một bộ, không khỏi lo lắng:
“Bà không dùng sao?”
Bà cười:
“Lúc trẻ thì có. Giờ ta đã nửa thân xác đặt sang bên kia rồi trên người âm khí còn nhiều hơn dương khí, không cần nữa.”
Tôi đón lấy kéo nặng trĩu.
Ánh nến hắt lên lưỡi kéo đen sì, không phản chiếu bất kỳ tia sáng nào.
“Lúc đó, ta sẽ đỡ đẻ. Cháu… là người cắt dây rốn. Nhớ kỹ lời ta.”
“Thai âm rất hung dữ. Chắc chắn sẽ hóa sát.”
“Đặc biệt là loại được sinh từ xác nữ ngàn năm như thế một khi cất tiếng khóc, cả làng này sẽ không còn ai sống sót.”
Tôi lấy hết can đảm, thì thào hỏi:
“Vậy... sao chúng ta không nhân lúc này phong ấn luôn nữ thi?”
Bà đáp, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước:
“Làm mẹ thì sẽ mạnh mẽ. Câu này, dù là với người sống… hay linh hồn đã chết… đều đúng cả.”
“Một khi chúng ta có ý định tổn thương đứa con của cô ta, dù hiện giờ đã là quỷ cũng sẽ liều mạng bảo vệ con mình.”
“Đứa trẻ khi ra đời, phải lập tức bỏ vào nôi.”
“Chiếc nôi này được đan bằng bùa trấn sát, đã được luyện đủ 81 ngày.”
“Sau đó, đạo sĩ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-mau-dong-thi/2704897/chuong-4.html