- Mẹ thấy chưa? Nó không xem chúng ra là gì cả!
Viên Mộ tức giận, quay sang nhìn mẹ một cách đầy bất lực.
Bà Ngô Thừa thở dài, biết không thể nói lại con trai, tính cách của anh vốn đã bướng từ lúc nhỏ, chẳng ai có thể cản nổi.
Bà run run nắm lấy bàn tay cứng rắn của Hoắc Kiến Trường, thật lòng hỏi lại anh:
- Con yêu cô gái đó và muốn kết hôn ư? Yên tâm đi! Mẹ sẽ không ép buộc con nữa!
Hoắc Kiến Trương im lặng một lúc, lướt nhanh về phía phòng ngủ, đáy mắt ngập tràn tia phức tạp.
Hai mẹ con Viên Mộ hồi hộp chờ đợi câu trả lời của anh, cảm tưởng như lồng ngực sắp nghẹn thở đến nơi.
- Chỉ là đồ chơi! Chơi chán thì bỏ, giữ lại bên người càng thêm bẩn tay!
Dứt lời, Hoắc Kiến Trường thu tay về, xoay lưng rời đi.
Trước câu trả lời bất ngờ này của anh, bà Ngô Thừa âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
May mắn, Hoắc Kiến Trường chưa rơi vào tình yêu, nếu không mọi chuyện sẽ vô cùng rắc rối.
Bà kéo tay Viên Mộ bước xuống dưới tầng, mừng rỡ phân tích:
- Không sao! Kiến Trường chỉ vui vẻ qua đường.
Được vài bữa, nó chán lại bỏ! Hôn sự với nhà họ Phương, con vẫn nên thay mặt em trai, đến bàn bạc lại một lần nữa!
Túc Kỳ nằm im trên giường, dùng chăn quấn lại thật chặt cơ thể.
Cô nhắm nghiền hai mắt, điều chỉnh hơi thở sao cho đều nhất, tựa hồ như đang ngủ rất say.
Hoắc Kiến Trương vặn ổ khóa, nhẹ nhàng bước vào bên trong.
Ánh mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-nhan-xinh-dep-cua-thua-tuong/1319135/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.