10.
Khi ta tỉnh dậy.
Lâm Nguyệt ngồi bên giường, vành mắt đỏ hoe, đầy vẻ tự trách.
"Nhu Nương, là ta không bảo vệ tốt cho ngươi. Ngươi muốn đánh ta hay mắng ta đều được."
Nói xong, nàng ta định nắm tay ta để tát vào mặt mình.
Chỉ tiếc là bàn tay chưa kịp vung lên, thì đã bị Tam hoàng tử Chu Sở Chi đến kịp thời giữ cổ tay của ta lại.
Ta vốn đã không còn sức.
Chu Sở Chi dùng lực không nhẹ, bàn tay ta va vào giường, ta cúi đầu liếc nhìn xuống, thấy chỗ đó bắt đầu tím bầm.
Vô cùng đau đớn.
Trong khi đó, Chu Sở Chi và Lâm Nguyệt quấn quýt bên nhau, Chu Sở Chi ôm chặt vai Lâm Nguyệt, mặt đầy thương xót: "Nguyệt nhi, đây không phải lỗi của nàng, nàng không cần tự trách."
Lâm Nguyệt lắc đầu, rồi liếc nhìn ta một cái. Một giọt nước mắt trong veo từ hốc mắt lăn xuống, kèm theo tiếng khóc nức nở nghẹn ngào khiến người ta thương xót:
"Nếu không phải vì ta, chàng cũng sẽ không đắc tội với Vinh Vương, càng không để Nhu Nương vì ta mà sảy thai, ta mới là kẻ đầu sỏ gây ra tội."
Chu Sở Chi đau lòng ôm nàng ta vào trong ngực, nhẹ nhàng an ủi, hai người không hề để ý đến ta vẫn đang nằm trên giường.
Hắn nói: "Đây vốn là một chuyện ngoài ý muốn, lang trung nói nàng ta không bị thương, sau này vẫn có thể có con..."
Tay trái ta ở dưới chăn nắm lại, siết thành nắm đấm. Mặc cho đầu ngón tay đ.â.m vào thịt, nhưng ta không cảm thấy đau.
Cơn đau trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-nuong-cuu-nien/808510/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.