Cái ôm chân thật, hai cơ thể áp vào truyền hơi ấm cho đối phương. Hai tay Cảnh Dạ Lan bấu chặt lấy đơn y của Hiên Viên Khanh Trần, vùi đầu vào ngực hắn, nức nở không ngừng.
Còn Hiên Viên Khanh Trần thì trìu mến nhìn người bị ôm trong lòng, luôn tay vuốt ve mái tóc của nàng. Hơi thở quen thuộc tán vào hơi thở của hắn, hắn thật muốn hấp thu nhiều chút.
Cũng không biết qua bao lâu, Cảnh Dạ Lan mới ngẩng đầu lên, lau nước mắt trên mặt đi. Hiên Viên Khanh Trần mỉm cười nhìn nàng khiến nàng không khỏi xấu hổ, hai má đỏ bừng bừng.
- Ngươi tỉnh lại từ khi nào?
- Đêm qua, thấy nàng đang ngủ nên không muốn gọi nàng dậy. – hắn trìu mến vấn sợi tóc dính trên mặt Cảnh Dạ Lan lại sau vành tai. Lúc đó hắn không muốn nàng tỉnh giấc, cũng không có gọi nàng; trong cơn mơ ngủ, nàng cuộn người lại, mệt mỏi tới mức bị hắn ôm mà cũng không biết.
- Đồ ngốc! Ngươi nhịn tới bây giờ mới chịu kêu ta hả?! – Cảnh Dạ Lan không ngại thở dài, xoay người đứng lên.
Hiên Viên Khanh Trần vội bắt lấy cổ tay nàng:
- Đừng đi! Ở lại bên cạnh ta! – như một đứa nhỏ, hắn sống chết không chịu buông tay ra, cứ như sợ Cảnh Dạ Lan đi rồi sẽ không trở về nữa.
- Ta đi chuẩn bị cho ngươi chút đồ ăn. Nhìn đi, mấy ngày nay ngươi gầy thành cái dạng gì rồi!
Cảnh Dạ Lan vừa bực mình vừa buồn cười, chọt chọt lên trán hắn:
- Chờ một chút ta sẽ quay lại ngay, sau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-phi-ta-vuong/2131968/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.