Dược! Ý cười trên mặt Vô Ngân khiến cho lòng Hiên Viên Khanh Trần động. Quen biết nhiều năm, hắn biết Vô Ngân là người luôn cười; nhiều khi rất nhiều người vì thấy y cười mà buông lỏng cảnh giác. Không ai ngờ được, dưới cái cười mị hoặc bình thường đó của Vô Ngân là một nguy hiểm vô hình – y có thể lấy mạng kẻ khác.
Người khác nhìn không ra sự vui buồn, giận hờn của y song Hiên Viên Khanh Trần thì lại quá rõ.
Một lát sau, tâm hắn dường như không yên nhưng giọng điệu vẫn bình thản:
- Ta biết đôi khi ta đã cầu ngươi nhiều chuyện khó khăn nhưng nàng đối với ta mà nói đã quan trọng tới mức khắc vào cốt nhục. Ta không bao giờ muốn tình trạng lại giống như trước kia và phải đứng một bên nhìn nàng chịu tội. Vậy nên, Vô Ngân, xin ngươi hãy giúp ta.
Hiên Viên Khanh Trần đi từ trên bậc thềm xuống, đứng trước mắt Vô Ngân, cánh tay chấp lại chuẩn bị hạ thấp người xuống.
Ngay sau đó Vô Ngân liền nâng tay hắn lên:
- Khanh Trần, làm gì phải khách sáo như vậy? Nếu ngay cả ngươi cũng làm vậy với ta thì giao tình nhiều năm nay giữa chúng ta tính là cái gì?
- Không, ngươi xứng đáng. Bao năm qua nhờ sự giúp đỡ của ngươi nên Hiên Viên Khanh Trần ta mới có được thành quả như ngày hôm nay. Cho dù là yêu cầu gì của ta thì ngươi đều dốc sức làm cho bằng được, tỷ như chuyện Thu Thủy… – hắn và Vô Ngân đã phải trả giá không biết bao tâm lực, cuối cùng cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-phi-ta-vuong/2131995/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.