Đêm nay, Cảnh Dạ Lan ngủ không yên, nghe bên ngoài tiếng vang ồn ào, tiếng hét la của quân sĩ hỗn loạn, cố gắng khắc chế chính mình không cần ngồi dậy, lại không có cách nào khiến chính mình có thể ngủ, suốt một đêm, nàng lúc nào cũng trong tình trạng vô cùng lo lắng. Hiên Viên Khanh Trần một mình đêm khuya ra ngoài, không biết có…
Mấy ngày kế tiếp, Hiên Viên Khanh Trần đều không xuất hiện ở trong doanh trướng của nàng, nguyên bản mỗi đêm đến bình minh đều không có sáng đèn, tối như mực một mảnh.
Thời điểm Tiểu Ngôn hầu hạ nàng trong lời nói luôn nhắc đến hắn, Cảnh Dạ Lan cảm thấy không khí chung quanh mình trở nên khẩn trương, bên ngoài trận địa đã sẵn sàng đón địch, cho dù nàng mỗi ngày đều ở trong doanh trướng , cũng có thể có được cảm giác giống như vậy.
Đại quân cũng không có xuất động, vậy Hiên Viên Khanh Trần đã đi đâu cơ chứ? Cái này khen ngược, mỗi đêm sau khi tắt đèn đuốc, nàng luôn luôn là người đi ngủ sau cùng.
Ngày may mắn như vậy chưa từng có vài ngày, “Vương phi, Vương phi!” Tiểu Ngôn thở hổn hển từ ngoài doanh trướng chạy vào.
“Sự tình gì?” Nàng cầm cây trâm gỗ cất vào trong tay áo, mới xoay người hỏi.
“Vương gia đã trở lại.”
Hắn đã trở lại?! Trong đầu nàng dây thần kinh căng thẳng giống như bị xả đoạn(cắt khúc),không tự chủ được Cảnh Dạ Lan đứng lên.
“Người muốn đến chỗ Vương gia sao?” Tiểu Ngôn vội vàng hỏi.
“Không đi, trở về sẽ trở lại đi.” Nàng cắn cắn môi, vẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-phi-ta-vuong/2132266/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.