Nàng không cần? Lúc trước nàng bị mất tước vị hoàng hậu và bị điều động nội bộ, nàng không chịu gả cho chính mình, dứt khoát tìm chết, chẳng lẽ không vì mất đi vị trí trong cung, mất đi thân phận tôn quý giống Hoàng thượng sao?
“Nếu nàng không muốn cái này, vậy nàng muốn cái gì?” Hiên Viên Khanh Trần khó hiểu hỏi.
“Nói cho ngươi biết ngươi cũng sẽ không cho ta được!” Cảnh Dạ Lan thản nhiên nói, nàng phải rời khỏi hắn, nàng muốn có thể sống tự do trong thiên hạ, mà Hiên Viên Khanh Trần hắn thì muốn đem nàng tù trụ đời đời kiếp kiếp, nói bất đồng không phân vì mưu, nàng với hắn căn bản là hai người thuộc hai thế giới khác nhau, không thể nói tới cùng nhau.
“Ta sẽ không cấp cho nàng?” Hắn không tin, “Thiên hạ này ta cũng có thể cho nàng, còn có cái gì ta không thể cho?” Sắc mặt Hiên Viên Khanh Trần trầm xuống, nàng nói như vậy tức là cự tuyệt hảo ý của hắn.
Cảnh Dạ Lan nhìn đồng mâu của hắn dần dần trở nên đen xẫm, biết được nàng lại một lần nữa đã chọc giận hắn. Ngược lại nở nụ cười, nàng nâng tay khoát lên đâu vai hắn, ghé mắt một câu, ý cười thống khổ, “Ngươi có thể làm cho Tiểu Khả cùng đứa nhỏ của ta sống lại sao?”
Lời nói lạnh như băng làm cho Hiên Viên Khanh Trần trong lòng tê rần, quả thật hắn không thể cấp thứ này cho nàng! Tuy nhiên, hắn sẽ không bỏ qua cho Tô Tĩnh Uyển.
“Đứa nhỏ đã mất đi rồi, nàng không muốn…”
Cảnh Dạ Lan ngắt lời hắn,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-phi-ta-vuong/2132268/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.