Chiếc lưỡi nóng bỏng hôn xuống theo sợi tóc của nàng rồi trượt qua mặt mày nàng, hắn dừng lại cắn mút chiếc cổ trắng ngần, từ từ chảy xuống ngực nàng, miệng ngậm lấy nụ hoa trước ngực, say sưa mút vào. - Ưm! – Cảnh Dạ Lan phát ra một tiếng rên rỉ, nhất thời nàng mở tròn mắt không thể tin được là nàng lại thần phục hắn nhanh như vậy. Nhất là khi nhìn thấy ý cười trong mắt Hiên Viên Khanh Trần thì nàng vừa thẹn vừa giận đành nhắm chặt mắt lại. Nàng hận hắn là chuyện thật nhưng thân thể này đã sớm phản bội chính mình mà chịu thua trước hắn. - Làm sao vậy? Không phải ngươi đã nói đây chỉ là phản ứng tự nhiên của cơ thể sao, vì sao còn ngượng ngùng chứ?! – hắn ngẩng đầu, nỉ non bên tai nàng. Nhìn cơ thể nàng vì hoan ái mà bắt đầu ửng hồng lên thì khóe môi gợn lên ý cười thật thực sâu. – Hay là ngươi bắt đầu yêu thương cô vương rồi?! Yêu thương hắn? Sao có thể! Nàng đột nhiên nhớ tới lần đánh cuộc lần trước với hắn, ngươi cho rằng thân thể thuần phục là vì yêu thương ngươi sao? Nực cười! Nàng mở trừng mắt, trong đáy mắt nổi lên ý cười, hơi hơi thở dốc nói: - Là ta yêu ngươi hay là ngươi yêu ta, chuyện này cần có thời gian để chứng mình chứ không phải chỉ dựa vào chuyện này! – nói rồi nàng chủ động vươn cánh tay vòng qua vai hắn. – Ta đương nhiên nhớ rõ ước định giữa chúng ta khi ấy cho nên ta rất tuân thủ, nhưng mà thắng thua
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-phi-ta-vuong/2132368/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.