Không cần con của ngươi! Nàng nói chắc như đinh đóng cột nhưng trong đó hàm chứa một tia đau lòng. Trước kia trả giá hết thảy vì những cố gắng của bản thân, dù có thỏa hiệp thì đứa nhỏ vẫn không giữ được, tất cả như nước chảy về biển đông. Nàng từng nghĩ rằng muốn sống với chính mình, tạo dựng nên một cuộc sống đúng với khát vọng nhưng mà nàng lại không được chiếu cố tới. Hiên Viên Khanh Trần chậm rãi buông lỏng cánh tay giam cầm nàng. Đứa nhỏ? Chỉ e là nàng không biết thân thể của mình lưu lại độc tố rất khó có thể thụ thai. Nghĩ tới đây, trong lòng hắn run lên. Nhớ tới nam hài bị bọc bởi tấm vải trắng nhuốm màu nằm trong thùng gỗ ngày đó, nó chính là huyết mạch tương liên duy nhất với hắn trên thế giới này thế mà hắn chẳng có đủ dũng khí để nhìn nó dù chỉ một cái. - Cô vương đồng ý với ngươi! – hắn nói xong thì đứng dậy, nhìn ra trong mắt Cảnh Dạ Lan chớp động sau đó nàng quay mặt đi, thân mình đơn bạc quật cường đưa lưng về phía hắn không nói một lời. Nàng không ngờ Hiên Viên Khanh Trần lại đáp ứng nhanh chóng như vậy, nếu nàng vẫn muốn lưu giữ hơi ấm của bàn tay kia mà kết cục chỉ có một thì nàng không muốn gì nữa; ít nhất là nàng có thể trốn tránh khỏi người nhân này. Ta sẽ không cho ngươi có thêm một cơ hội nào dùng những người mà ta quan tâm, yêu thương để uy hiếp, thương tổn tới ta! Có lẽ vì thân thể đau đớn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-phi-ta-vuong/2132381/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.