Mộ Lạc Lạc quay lại xe, mắt hướng thẳng về phía trước, lúc sau quay sang nhìn Địch Nam. Địch Nam vẫn chăm chú lái xe. Cô lại nhìn về phía trước, rồi lại nhìn sang Địch Nam, không ngừng lặp đi lặp lại hành động này, trong mắt đầy những dấu chấm hỏi.
“Thầy Địch, sao em luôn cảm thấy… thầy đang lừa dối em?” Mộ Lạc Lạc càng nghĩ càng lúng túng, lẽ nào đúng là mình đã hiểu lầm rồi nổi giận vô cớ?
“Tôi đã từng yêu Phương Dung năm năm, một năm trước bọn tôi chia tay.” Địch Nam cười nhạt.
Mộ Lạc Lạc gật đầu, nhưng vẫn chưa hiểu: “Nhưng mà, cứ coi như là em nghe lén không đầy đủ, nhưng… nhưng… nhưng thầy thực sự đã nói sẽ cưới chị ấy, lúc đó em rất buồn, rất đau lòng.”
“Vẫn còn rất kích động…” Anh nói.
“À, đúng rồi, em có cảm giác bị lừa dối, mặc dù người lừa em không phải là ít…” Mộ Lạc Lạc vuốt vuốt tóc: “Em cảm thấy áp lực rất lớn, vì chị Phương Dung xinh đẹp hơn em…”
Địch Nam cau mày: “Em là em, cô ấy là cô ấy, không có gì để mang ra so sánh cả.”
Mộ Lạc Lạc chớp chớp mắt: “Đương nhiên là phải so sánh rồi, em còn chưa nói hết, em trẻ trung hơn chị ấy, hì hì.”
Địch Nam cười: “Em đang nhắc nhở tôi cách biệt tuổi tác giữa chúng ta rất lớn.”
Mộ Lạc Lạc xịu mặt: “Chỉ có tám tuổi thôi mà, thầy nhất định phải châm chọc em mới thấy thoải mái…” Cô khoanh hai tay trước ngực, bực bội.
Địch Nam cũng chưa nghĩ ra sẽ đi đâu, cứ cho xe
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-sao-hoa-den-la-ma/202639/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.