"Ưm..."
Cơ đau nhứt toàn thân truyền đến khiến Lam Khanh Khanh tỉnh giấc, nàng khó khăn mở mắt nghiên đầu nhìn người ngồi bên kia.
Hàm Mộc Vân thấy nàng tỉnh liền bưng chén thuốc còn đang nghi ngút khói đi đến "Đã tỉnh? Vậy uống thuốc đi". Khanh Khanh chán ghét nhìn chén thuốc tỏ thái độ chống đối, "Tỷ không uống ta sẽ ép tỷ uống đấy, tỷ không phải thích ngược đãi bản thân chứ?"
Khanh Khanh hừ một tiếng lấy chén thuốc đen ngòm từ tay Mộc Vân một hơi uống sạch, Mộc Vân nhân lúc Khanh Khanh vừa uống xong nhét thứ gì đó vào miệng nàng. Khanh Khanh chau mày, "Là kẹo đường đó, ăn vào sẽ không còn vị đắng của thuốc nữa". Khanh Khanh hừ một tiếng "Ta không phải là con nít"
"Thật ra tỷ cũng không cần ra tay giết họ" nàng biết cho dù Khanh Khanh không ra tay thì Phong Nguyệt Phủ Hàn cũng không để họ sống sót nhưng hai cái sinh mạng trước mặt nàng cứ như vậy lụi tàn dần thật vẫn có chút khó chấp nhận, huống hồ nàng là một y giả. "Ngươi nghĩ xem ta sẽ không ra tay?" Đúng vậy một khi đã phạm Khanh Khanh, Khanh Khanh sẽ không để người đó sống sót.
Mộc Vân ngồi bên mép giường chỉnh gối phía sau cho nàng ngồi dậy "Tỷ không thể không giết người sao? Ta biết từ nhỏ tỷ đã chịu ảnh hưởng bởi môi trường xung quanh, ta biết trước là do tổ chức ép buộc nhưng bây giờ tỷ có thể...". Khanh Khanh nhìn Mộc Vân một chút thản nhiên cười giọng lạnh đi vài phần "Nếu ta không giết họ thì họ sẽ giết ta,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-than-vuong-phi-lanh-khoc-ton-chu-moi/1774104/quyen-1-chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.