Phong Nguyệt Vô Thần cầm mảnh giấy trên tay nghĩ nghĩ rồi đưa lên ngọn đèn đốt. Thiên đứng bên cạnh hỏi "chủ tử nếu lời này là thật vậy có nên..." Phong Nguyệt Vô Thần đưa tay lên ý bảo hắn đừng nói gì, ngay lúc đó Huyên đi vào.
"Chủ tử đêm qua hình như nơi ở của Lam Khanh Khanh sảy ra huyện gì đó" Huyên bẩm báo, "chuyện gì?" Huyên lắc đầu chán nản "điều tra không được". Vân đồng cảm vỗ vai hắn "quen đi là vừa những chuyện về nàng ta ta phát hiện trừ phi nàng mở miệng nếu không chẳng moi ra được gì đâu", "vậy thì cứ đi hỏi nàng ta đi".
Thiên cau mày nhìn hai tên không biết từ khi nào nhiều chuyện hẳn lên kia rồi lại nhìn Phong Nguyệt Vô Thần "chủ tử người nghĩ sao?". Phong Nguyệt Vô Thần vuốt cằm cười "chuyện này để hoàng huynh của ta lo đi" Vân mắt thấy Phong Nguyệt Vô Thần đi ra ngoài liền hỏi "chủ tử người đi đâu?".
Huyên nhanh nhẹn vội kéo Vân lại "chủ tử đi gặp nàng ta ngươi đi theo làm gì?", Thiên lắc đầu "muốn đi Tuyền Ẩn các,.... Ám bảo hay khẩu vị nặng hơn thì cứ tự nhiên" hai người rùng mình ngoan ngoãn im lặng, Thiên liếc xéo bọn họ rồi đi theo Phong Nguyệt Vô Thần.
*****
Lam Khanh Khanh uể ỏi cùng Bạch Nhi vác chổi về phòng, nàng nhìn một lượt căn phòng nhỏ giương môi cười không định bảo Bạch Nhi ra ngoài mà còn kéo cô ngồi lại
Bạch Nhi khó hiểu nhìn nàn "Khanh Khanh cô muốn nói gì với ta à?", Lam Khanh Khanh nhúng vai thản nhiên rót trà uống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-than-vuong-phi-lanh-khoc-ton-chu-moi/1774214/quyen-1-chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.