Đóng cửa lại, Vu đại phu nhìn Bùi Tranh, nói: "Ngươi cởi áo ngoài ra, để ta xem lưng ngươi thế nào."
Bùi Tranh biết tuy đối phương có cào mấy cái, nhưng da y dày thịt chắc, chắc cũng chẳng lưu lại vết tích gì. Vì vậy, y có chút do dự trong việc cởi áo, sợ rằng giữa thanh thiên bạch nhật thế này,
Bạch Đào lại không dễ thu xếp.
Bạch Đào len lén cấu tay Bùi Tranh, còn nháy mắt ra hiệu: không sao đâu.
Được cậu ngầm cho phép, Bùi Tranh lúc này mới dứt khoát cởi áo ngoài ra.
Đám hán tử vây quanh thấy trên thân y chằng chịt những vết thương cũ to nhỏ, không khỏi âm thầm kinh hãi.
Bạch Đào chỉ vào mấy dấu vết mới hiện rõ trên lưng, nói: "Vu đại phu, ngài mau nhìn xem, đánh đến tím bầm cả thế kia, nếu mạnh tay hơn chút nữa, chỉ e xương cốt cũng bị đập vỡ rồi. Ngài xem cả mấy vết cào gần cổ này, da cũng bị trầy xước."
Vài hán tử bên cạnh ghé lại gần nhìn, mới thấy chỉ là mấy vết xước nhẹ trên da.
Có người không nhịn được thì thào: "Chút xíu thế này mà cũng gọi là thương tích sao? Thậm chí nước miếng bôi cũng khỏi."
Bạch Đào làm ra vẻ nghiêm túc: "Ngươi nói vậy là sai rồi. Thường ngày chỉ cần da bị trầy xước, đều phải kịp thời làm sạch, bôi thuốc, bằng không rất dễ nhiễm phong đòn gánh, nặng thì mất mạng cũng không chừng. Không tin ngươi hỏi Vu đại phu, có phải chỉ cần có vết thương là nhất định phải xử lý cẩn thận không?"
Chuyện thế này Vu đại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-tren-troi-roi-xuong-mot-tieu-phu-lang-khong-biet-xau-ho/2856742/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.