Sau khi giúp cậu tắm rửa sạch sẽ, cẩn thận bôi thuốc từng chút một, Bùi Tranh mới bắt đầu dọn dẹp cho bản thân. Đợi đến khi y trèo lên giường, mặt mày đầy vẻ thỏa mãn mà ôm chặt lấy Bạch Đào vào lòng thì đã quá giờ Hợi.
Để cậu gối đầu lên cánh tay mình, Bùi Tranh vừa dùng tay chải tóc cho Bạch Đào vừa khẽ hỏi: "Em bảo có bí mật lớn muốn nói với ta."
Lúc này Bạch Đào thực sự chẳng còn sức mà giơ tay, khẽ bật cười, hôn một cái vào mặt trong cánh tay của Bùi Tranh: "Vậy huynh phải chuẩn bị tinh thần, đừng để bị dọa nhé."
"Không đâu." Cảm thấy có chút nhột nhột, Bùi Tranh lại siết cậu vào lòng, cho đến khi hai người trần trên chạm sát vào nhau không còn khe hở mới hài lòng dừng lại.
Bạch Đào kéo tay y đang chải tóc mình đặt lên eo: "Huynh vừa bóp eo cho ta, ta vừa kể chuyện cho huynh nghe."
"Được."
Làn da dưới tay mịn màng trơn láng, Bùi Tranh mới bóp được vài cái thì lòng lại bắt đầu ngứa ngáy.
Đang nghĩ xem nên mở miệng thế nào, Bạch Đào đã hơi bực, cong chân khẽ húc một cái: "Ngày tháng còn dài, ham mê sắc dục không tốt đâu, huynh bình tĩnh lại cho ta."
Bùi Tranh tỏ vẻ vô tội: "Là nó không nghe lời, tự mình muốn dậy đó."
Bạch Đào dùng chút sức bóp một cái, nghiến răng: "Vậy huynh còn muốn nghe bí mật không?"
Sợ phản ứng càng lúc càng lớn, Bùi Tranh đành phải dịch lui hai tấc: "Muốn nghe, muốn nghe."
Mấy ngày trước cậu từng nói sẽ kể mà cứ như chuyện nhỏ, thế nhưng đến lúc thực sự muốn nói ra, Bạch Đào lại cảm thấy có chút sợ hãi.
Trong ánh nến bập bùng, Bùi Tranh nghiêm túc nhìn cậu, không hối thúc, chỉ lặng lẽ kiên nhẫn chờ đợi.
Bạch Đào cắn răng, nhắm chặt mắt: "Tranh ca, huynh—huynh—rất tuấn tú..."
Bùi Tranh: "Hửm? Bí mật của em là cái này?"
Bạch Đào gục đầu vào ngực y, mặt mày ỉu xìu: "Không phải, ta chỉ sợ huynh căng thẳng quá nên muốn làm dịu bầu không khí trước thôi."
Bùi Tranh: "......" Thật chẳng biết rốt cuộc là ai đang căng thẳng.
"Không sao, nếu sợ thì đừng nói, ta cũng không quá tò mò đâu, em biết mà." Bùi Tranh vỗ vỗ lưng Bạch Đào, dịu dàng an ủi.
Bạch Đào thì cứng đầu: "Không được, hôm nay nhất định phải nói!"
Bùi Tranh bắt đầu đoán: "Vậy điều em muốn nói, có phải liên quan đến thân phận của em không?"
Dù sao thì trong lòng y, đó cũng là điều duy nhất ở Bạch Đào khiến y nghi ngờ.
Không ngờ y lại đoán trúng, Bạch Đào nhướn nửa người lên nhìn y: "Huynh cũng từng nghi ngờ à?"
Bùi Tranh gật đầu: "Ừ, em nói mình là con nhà nông, nhưng nhìn thì cứ như tiểu thiếu gia nhà giàu vậy."
Bạch Đào bật cười rồi lại nằm rạp lên người Bùi Tranh: "Vậy là huynh nghĩ nhiều rồi, ta thật sự là con nhà nông, chỉ là nông dân quê ta khác với nông dân chốn này."
Bùi Tranh thấy cậu có vẻ muốn trút bầu tâm sự, liền vừa bóp eo cho cậu vừa hỏi: "Khác chỗ nào?"
"Ừm, ở quê ta, người ta không dùng tiền đồng hay bạc vụn nữa, mà dùng giấy để mua bán."
"Ngân phiếu à?"
"Cũng có thể hiểu vậy." Bạch Đào ghé sát tai Bùi Tranh, thì thầm: "Hơn nữa chỗ ta không có ca nhi, chỉ có nam nhân và nữ nhân thôi, nên lần đầu tiên nghe đến ca nhi, ta thật sự rất hoảng. Còn nữa, ở quê ta người có nốt ruồi ở tai rất nhiều, cả nam lẫn nữ đều có, có người còn là màu đỏ ấy."
Bùi Tranh kinh ngạc: "Em rốt cuộc sống ở đâu mà lại không có ca nhi? Với cả... hán tử có nốt ruồi ở tai lại không hiếm sao?"
Bạch Đào ấn y nằm xuống: "Mới có chừng ấy chuyện huynh đã hốt hoảng, thế thì làm sao chịu nổi phần sau?"
Đồng tử Bùi Tranh hơi giãn ra, còn có chuyện kinh ngạc hơn nữa sao?
Bạch Đào nghiêm túc: "Những điều ta sắp nói đều là sự thật, huynh không được xem ta là yêu quái hay kẻ điên, nếu không ta cắn chết huynh."
Thấy cậu có vẻ lo lắng, Bùi Tranh liền cúi đầu hôn khẽ lên môi cậu: "Giờ ta đang ôm em trong lòng đây, em là người hay yêu quái ta còn không biết sao?"
Bạch Đào cảm động vô cùng: "Huynh càng lúc càng biết dỗ người rồi đó. Vậy ta nói, chuyện này là bí mật của hai ta... à không, phải nói là bí mật lớn."
Thấy cậu dạo đầu mãi, Bùi Tranh cũng bắt đầu hồi hộp theo: "Được, ta nhất định giữ kín bí mật."
Bạch Đào nghiêng người, nằm úp trên người Bùi Tranh, áp tai lên ngực y, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ rồi bắt đầu kể:
"Tranh ca, huynh còn nhớ lần đầu ta gặp huynh là ta từ trên trời rơi xuống không? Thật ra, lúc đó ta đang chạy trốn một con chó đuổi theo muốn cắn ta, nên mới nhảy xuống sông. Con sông đó vốn rất cạn, nhưng không biết sao lại xuất hiện một cái xoáy nước rất lớn, thế là ta bị hút vào."
"Lúc ta cảm thấy sắp không thở nổi thì đã rơi thẳng xuống con suối huynh đang ở đó rồi. Ta nói thật, lúc ấy ta mặc mỏng như thế là bởi vì lúc ta nhảy xuống sông đang là mùa hè, ve trên cây kêu vang cả trời. Nhưng khi huynh kéo ta lên từ suối nước nóng, xung quanh đã biến thành mùa đông, ta hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Còn những chuyện sau đó thì huynh đều biết rồi."
Thấy Bùi Tranh mặt mày ngơ ngác, Bạch Đào có chút cuống: "Những gì ta kể đều là thật đấy. Lúc đó ta còn để tóc ngắn, huynh cũng thấy rồi, chỗ ta hán tử phần lớn đều cắt tóc ngắn. Còn cái cái cốc mà ta đem đi cầm đồ ấy, thật sự không phải vật gia truyền quý giá gì đâu, ở quê ta nó chỉ là đồ rất đỗi bình thường, theo giá nơi này mà tính thì chỉ mười mấy văn tiền là có thể mua được cái cốc tốt rồi."
"Còn nữa, ta biết đến ớt là vì ở quê ta, ai ai cũng dùng nó làm gia vị."
Thấy người kia vẫn không có phản ứng gì, Bạch Đào bèn véo y một cái: "Huynh không nói gì là bị doạ rồi hả?"
Bùi Tranh kinh ngạc đến mức trong đầu hoàn toàn không tiêu hoá nổi những điều vừa nghe, nhưng thấy người trong lòng sắp khóc đến nơi, phản ứng đầu tiên của y là vội ôm chặt lấy cậu, dịu giọng dỗ dành: "Xin lỗi, ta không bị doạ đâu, chỉ là... quá kinh ngạc nên nhất thời ngây người."
Thấy y thật sự không hề sợ hãi cũng chẳng lộ vẻ bài xích, trái tim Bạch Đào mới dần thả lỏng.
"Cho nên, có lẽ ta là người đến từ một thế giới khác."
Bùi Tranh lại lần nữa rơi vào trạng thái ngẩn ngơ: "Thế giới khác? Là thế giới nào?"
"Ta cũng không nói rõ được là thế giới nào, chỉ cảm thấy cuộc sống nơi đây giống với đời sống người xưa mà ta từng đọc trong sách, nhưng quốc hiệu, tên người các thứ... lại chẳng giống lịch sử ta biết."
Bùi Tranh đột nhiên siết lấy Bạch Đào, ánh mắt đầy căng thẳng: "Vậy... em có trở về được không? Nếu một ngày em đột nhiên biến mất, ta phải làm thế nào để tìm được em?"
Người trong lòng mà có một ngày bỗng dưng không còn nữa, y thật không dám tưởng tượng nổi sẽ ra sao, có lẽ đến lúc ấy, y thật sự sẽ phát điên mất.
Lần này đến lượt Bạch Đào dỗ dành: "Ta chắc chắn không quay về được đâu. Huynh nghĩ xem, từ sông Thanh Hà đến suối nước nóng lúc ban đầu ta rơi xuống, ta đều đã thử quay lại không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa từng có lần nào bị cuốn đi nữa cả. Cho nên đừng lo, ta không về được. Hơn nữa, nơi nào có huynh, nơi đó chính là nhà của ta. Ta sẽ không đi đâu cả."
"Ta chưa từng kể cho huynh nghe phải không? Thật ra ta cũng không có cha nương, họ mất trong một tai nạn khi ta mới 10 tuổi. Không lâu sau, gia gia nãi nãi yêu thương ta nhất cũng lần lượt qua đời. Vậy nên ở cái thế giới kia, ta đã không còn gì để luyến tiếc nữa. Thứ duy nhất ta quan tâm, nơi duy nhất ta muốn ở lại... chính là bên cạnh huynh. Huynh yên tâm đi."
Bùi Tranh ngửi hương thơm nhàn nhạt đầy an tâm từ người trong lòng, giọng trầm thấp mà bá đạo: "Về sau cấm đến suối nước nóng, sông ngòi cũng không được đến gần."
"Được được được, cho dù có thèm thuồng nhìn người ta bắt cá, ta cũng sẽ không bén mảng lại gần. Khi nào cần qua cầu, ta sẽ để huynh cõng ta qua luôn."
Bùi Tranh thoáng do dự, trong lòng tuy có lo lắng, nhưng y cũng không muốn Bạch Đào bị gò bó: "Cũng không cần đến mức đó, em vẫn có thể đi chơi, ta sẽ nắm chặt tay cậu. Dù có xoáy nước nào muốn cuốn em đi, ta cũng sẽ đi cùng."
"Được, chúng ta sẽ mãi bên nhau, sớm sớm chiều chiều đến bạc đầu."
Giọng nói Bạch Đào khẽ khàng nghèn nghẹn, viền mắt cũng đỏ hoe. Cậu nghĩ, người trước mặt đây, chính là người mà cậu yêu đến khắc cốt ghi tâm. Có lẽ ông trời đưa cậu đến nơi này là để cậu gặp được y.
Câu "Sớm sớm chiều chiều đến bạc đầu" thật quá đỗi động lòng người, khiến tim Bùi Tranh đập thình thịch. Y không nhịn được mà nâng đầu Bạch Đào lên, hôn thật sâu.
Hơi thở của người kia khiến y say đắm. Bùi Tranh âm thầm cầu khẩn trong lòng, nếu ông trời đã đưa người ấy đến bên ta, cho ta cơ hội gặp gỡ, vậy thì xin hãy để người ấy ở lại, bởi ta thật sự không thể thiếu Bạch Đào.
Đêm ấy, Bùi Tranh ngủ không được yên giấc. Y luôn sợ Bạch Đào bỗng dưng biến mất. Suốt đêm y tỉnh lại mấy lần, mỗi lần đều theo bản năng ôm lấy người trong lòng xác nhận xem có còn đó hay không. Thấy Bạch Đào vẫn ngủ ngon lành, y lại lặng lẽ nhìn người thật lâu bằng ánh mắt dịu dàng, đến khi buồn ngủ mới tiếp tục thiếp đi.
Tình trạng ấy kéo dài mấy ngày, cho đến khi Bạch Đào dẫn y đến sông Thanh Hà bắt tôm càng nhỏ. Thấy người kia không hề bị xoáy nước hút đi, y mới dần an lòng.
Bạch Đào xắn quần đứng ở bãi cạn, một tay nắm chặt Bùi Tranh, một tay xách lưới, mắt sáng rực: "Tranh ca, mau nhìn nè! Nhiều tôm càng nhỏ quá! Về nhà ta nấu một nồi lớn, gọi mọi người đến ăn, chịu không?"
Nhìn đôi mắt còn ấm áp hơn cả ánh mặt trời kia, khoé môi Bùi Tranh cũng bất giác cong lên: "Được, đưa tôm đây ta xách cho, cẩn thận không nó kẹp trúng em."
Bạch Đào lấy vai húc nhẹ vào người y: "Hề hề, phu quân ta thương ta dữ vậy sao?"
Bùi Tranh siết chặt tay cậu để tránh cậu trượt chân: "Ừ, vì em là phu lang của ta."
— Là phu lang từ trên trời rơi xuống.
____HOÀN CHÍNH VĂN___
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.