Ta tưởng nàng chỉ nói chơi.
Không ngờ vài ngày sau, nàng thật sự làm được.
Đại công tử đích thân đến phòng củi, đón ta đi, đưa ta tặng cho một vị quý nhân.
Người ấy thân phận cao quý, chính là Thái tử.
Tam tiểu thư kéo tay áo Thái tử làm nũng:
“Hắn rất đáng thương, Thái tử ca ca nhất định phải đối xử tốt với hắn đấy nhé.”
Thái tử tuổi còn nhỏ mà trầm ổn già dặn, chỉ đáp:
“Là A Di muội muội đưa đến, ta sẽ cẩn thận xem xét.”
Trước khi chia tay, nàng dặn ta:
"Ngươi ở bên Thái tử điện hạ phải biết cố gắng, sau này được Thái tử coi trọng thì đừng quên ta."
Ta biết, đó là con đường sống duy nhất của ta.
Vì thế ta ba lần dập đầu tạ ơn.
Ta theo Thái tử mười lăm năm.
Ta từng nghĩ, Thôi tiểu thư chắc chắn sẽ là Thái tử phi, chuyện đã như đinh đóng cột.
Nào ngờ, vị trí ấy lại bị một nữ tử khác cướp mất.
Thái tử không thích nàng, còn dặn ta phải đề phòng.
Ta cũng không thích.
Nhưng sau khi canh chừng nàng suốt một tháng, ta vẫn không phát hiện điều gì khả nghi.
Nàng rụt rè, ngoan ngoãn, có chút nhút nhát.
Ta thấy nàng chịu ấm ức cũng không dám nổi giận, chỉ biết co mình trong góc mà âm thầm khóc.
Thấy nàng như vậy, ta lại nhớ đến chính mình khi còn nhỏ.
Một loại cảm xúc khó gọi tên trào lên trong lòng, thúc đẩy ta ra tay thay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-trung-am-mac-khanh/2712506/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.