Ánh mắt ghen tỵ là thứ khó có thể che giấu được, thế nên vào khoảnh khắc này mọi cảm xúc phức tạp trong ánh mắt Trần Kình đều bị Niên Bách Tiêu quan sát thấy hết. Anh đi tới trước mặt Phương Sênh, hỏi nhỏ cô, "Có chắc chắn không?"
Phương Sênh lấy làm lạ về phản ứng của anh, vừa điều chỉnh dây cung vừa nói, "Chỉ là một trò chơi thôi mà, thắng thua có quan trọng đến vậy không?"
Niên Bách Tiêu im bặt, thật ra anh muốn nói với cô rằng: Em đừng có thua mất anh đấy.
Thấy Phương Sênh điều chỉnh dây cung, Trần Kình thầm cười khẩy trong lòng, cũng biết ra vẻ lắm. Cô ta hỏi Phương Sênh, "Trước đây cô từng chơi rồi à? Nếu thật sự không biết cũng không sao đâu."
Phương Sênh lạnh nhạt đáp lại một câu, "Lâu lắm không chơi rồi." Nói rồi cô chống tên kéo cung.
Trần Kình thầm cười khẩy, lại còn lâu lắm không chơi rồi? Định phùng má giả làm thằng mập chắc. Cô ta thu tên lại, quan sát Phương Sênh, chỉ đợi cô bắn trượt, chưa biết chừng tên còn không chạm được tới bia ấy chứ. Suy nghĩ ấy vừa xuất hiện, cô ta đã nghe thấy "xoẹt" một tiếng, một mũi tên bay ra từ bộ cung tên của Phương Sênh. Trần Kình cảm thấy mình còn không cần phải nhìn thành tích của cô, bắn trúng bia đã là khá lắm rồi.
Bỗng cô ta nghe thấy tiếng mọi người xung quanh trầm trồ hò reo. Trần Kình khó hiểu, quay đầu lại thì chợt sững người, mũi tên đó không những bắn trúng bia mà còn trúng vòng 10. Trần Kình thầm giật mình,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-trung-mien-an-tam/1732222/chuong-276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.