Thấy Cảnh Tử Nghiêu hét như vậy, Trần Kình cũng như sực tỉnh, còn thật sự nghĩ rằng chưa tắt tiếng ca sĩ, bèn sải bước tới trước để thao tác. Cô ta giơ tay bấm, tiếng ca sĩ gốc chợt vang lên.
Cô ta vốn ôm chút hy vọng cuối cùng để hạ nhục Phương Sênh, nào ngờ trời xui đất khiến lại một lần nữa chứng minh cho tất cả mọi người Phương Sênh có một giọng hát trời ban. Không cần diễn tả sự khó coi trên sắc mặt Trần Kình, có lẽ cũng vì ánh đèn trong phòng hát rực rỡ chiếu loạn khắp nơi nên nhất thời khiến gương mặt Trần Kình hết đỏ ửng lại trắng nhợt, vừa gượng gạo vừa quái đản.
Sau khi Phương Sênh hát xong phần của mình, toàn bộ căn phòng đã phấn khích tới tột độ, tiếng trống, tiếng chuông, tiếng hét, tiếng huýt sáo. Ngay cả Niên Bách Tiêu cũng không ngờ được Phương Sênh có thể hát hay như vậy. Anh cầm chặt cốc rượu, quên cả uống một lúc lâu, cứ nhìn cô trân trân, khóe miệng khẽ rướn lên.
Bỏ qua chuyện lúc trước cô cố tình bẹt giọng để nói chuyện, thì bình thường Phương Sênh là một người tính tình thẳng thắn, phóng khoáng, nhưng giọng nói của cô vô cùng đặc biệt, nếu nói nó thanh lạnh thì nó vẫn có một độ ấm nhất định, không phải kiểu ngọt ngấy như Trần Kình, như tiếng của một nữ thần từ một đường chân trời xa xôi nhất vọng về, cũng lại toát lên cảm giác ấm áp, gần gũi, xót thương trần thế.
Quan sát phản ứng của mọi người, không cần nói cũng biết Trần Kình rất tức giận.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-trung-mien-an-tam/1732225/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.