Hàng Tư không kiểm soát được bản thân.
Đây có lẽ là lần đầu tiên cô phát điên phát khùng một cách tuyệt vọng như vậy nhưng lại không thể kiểm soát chính mình. Khi tiếng đàn violon chỉ mới lọt vào tai cô, chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng chẳng mấy chốc chúng như những lưỡi dao nhỏ cứa vào tai, cảm giác đau đớn men theo lỗ tai xông thẳng lên đại não.
Cô nhìn thấy bàn tay của Lục Nam Thâm, từng khớp xương rõ ràng, giữ lấy tay cô, bình tĩnh chỉnh sửa âm thanh. Thế mà chỉ trong phút chốc, bàn tay trước mặt đổi khác, máu men theo những ngón tay trắng trẻo chảy xuống, nhuộm đỏ cả kẽ tay. Bên tai là những âm thanh hỗn tạp, sau đó vang lên một tiếng động rất khủng khiếp, Hàng Tư chợt cảm thấy trời đất quay cuồng, tối mịt, một tiếng rít đinh tai vang lên, sau đó tất cả hoàn toàn trắng xóa.
Như thể rơi vào một thế giới vô thanh, nhưng kỳ lạ thay, cô vẫn có thể nghe thấy âm thanh. Tiếng cãi lộn thi thoảng lại xen lẫn cùng những tiếng đàn violon không mượt mà. Hàng loạt những khung cảnh hiện lên trước mắt, tựa hồ đã được khảm lên một tấm kính vỡ vụn, trong đó có một hình ảnh được phóng to lên trước mặt cô. Một đôi nam nữ đang tranh cãi kịch liệt, đồ đạc quăng lung tung dưới đất, cô nhỏ xíu, co ro ở trong căn phòng của mình, sợ rằng dù đóng chặt cửa phòng vẫn có thể nghe thấy những câu cãi vã ác độc ấy.
Cô ôm chặt lấy cây đàn violon, nhưng lại rất thận trọng, tuyệt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-trung-mien-an-tam/1732229/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.