Hàng Tư luôn nghĩ rằng, trên đời này chẳng có người cha người mẹ nào không thích con mình, và tương tự cũng không có đứa trẻ nào ghét cha mẹ của mình, cho dù bố mẹ cô thường xuyên cãi vã. Bởi vì cho đến tận bây giờ, mỗi khi nhớ lại, cô vẫn tìm được một chút mật ngọt giữa những ký ức thời thơ ấu bí bách và ngột ngạt.
Thế mà vào tối hôm đó, dù cô có ôm theo cây đàn violon, đuổi theo đến mức nào, mẹ cô vẫn đi thẳng không hề quay đầu lại. Bấy giờ Hàng Tư mới hiểu, hóa ra tình cảm là thứ phải tới từ hai phía.
Về sau, đến trại trẻ mồ côi, gặp được những đứa trẻ ấy, cô càng hiểu rõ rằng trên đời này, không phải ai cũng có tư cách làm cha làm mẹ.
"Thứ mẹ tôi để tâm nhất chính là cây đàn violon của bà, tối đó tôi đã nghĩ, nếu bà phát hiện mình chưa mang theo đàn, liệu bà có quay đầu không, và có phát hiện tôi đang đuổi theo không? Nhưng, ngay cả cây đàn yêu quý nhất, bà cũng không cần nữa..."
Lúc nói những lời này, giọng Hàng Tư nghẹn ngào, cổ họng thắt chặt lại, "Về sau bố đuổi theo tôi, tôi mới phát hiện ra mình còn chưa kịp xỏ giày, bấy giờ gan bàn chân rướm máu đầm đìa."
Lục Nam Thâm xót xa, nhẹ nhàng xoa đầu cô, vuốt lại mái tóc rối bời của cô. "Không phải lỗi tại em, Hàng Hàng, thứ mẹ muốn cắt đứt nhất chính là một cuộc sống mà bà ấy không thể kiểm soát, dù có em hay không có em, bà ấy vẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-trung-mien-an-tam/1732228/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.