Anh không gọi mẹ Từ, cũng không gọi giám đốc Từ, mà gọi là cô Từ. Xưng hô này chứa đầy ý nghĩa, rõ ràng là coi mẹ Từ như người thân thiết nhất với Hàng Tư, giống như mẹ của Hàng Tư vậy, nên anh cũng gọi là "cô" một cách hết sức tự nhiên.
Sao mẹ Từ lại không nhìn ra? Vì vậy mới càng căng thẳng.
Thế nên tình hình hiện tại là mẹ Từ sợ Lục Nam Thâm, Lục Nam Thâm cũng sợ ngược lại mẹ Từ.
Lục Nam Thâm làm thân với đám trẻ rất nhanh, cũng nhờ chỗ quà vặt, sách vở và đồ chơi mà anh mang đến. Anh suy nghĩ rất chu đáo, những chuyện này Hàng Tư hoàn toàn không ngờ tới, cũng không yêu cầu anh phải làm vậy, nghĩ rằng anh chủ động tới trại trẻ mồ côi thăm nom đã nằm ngoài dự tính của cô rồi.
Cái gọi là "làm thân" thật ra là Lục Nam Thâm bị một đám trẻ con vây kín, thậm chí còn có cảm giác bị động. Một người đàn ông vốn có một đôi tai nhạy bén, bây giờ đám trẻ đứng trước mặt, ríu ra ríu rít với anh, chắc đây cũng là một sự giày vò to lớn đối với anh, quan trọng hơn là chúng vẫn luôn miệng gọi "Chú ơi, chú à..."
Tới khi ngồi xuống bên cạnh cây đàn dương cầm đánh đàn cho lũ trẻ, tâm trạng của Lục Nam Thâm mới ổn định trở lại. Đám trẻ thường ngày thích vừa hát vừa múa theo tiếng đàn, bây giờ có người ngồi đánh đàn cho chúng, dĩ nhiên chúng vui mừng khôn tả. Hàng Tư và mẹ Từ ngồi ở vị trí sát cửa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-trung-mien-an-tam/1732240/chuong-258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.