Hàng Tư cảm giác mình giống như một người ẩn nấp trong một cái bao, đã mấy lần dũng cảm thò đầu ra rồi nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn rụt lại vào trong túi.
Im lặng một lát, cô nói với Lục Nam Thâm, "Thật ra, tôi cũng thích anh."
Lục Nam Thâm nhìn cô chăm chăm, có lẽ vì sự thẳng thắn của cô mà một chút hân hoan chợt ánh lên nơi đáy mắt anh. Nhưng rõ ràng câu nói này của cô vẫn còn nửa sau, khiến anh bất giác có phần căng thẳng.
Quả nhiên, Hàng Tư đã nói "có điều", ngữ khí rất chân thành, "Lục Nam Thâm, tôi không biết nên thích anh như thế nào, hoặc có thể nói rằng, tôi không biết nên thích một người khác như thế nào."
Cô không có kinh nghiệm về mặt này, chưa bao giờ chân thành, vui vẻ thích một ai đó. Cộng thêm những trải nghiệm khó diễn tả trong hai năm đó, việc yêu đương với một người đàn ông bình thường luôn là thử thách, huống hồ đối phương còn là Lục Nam Thâm?
Lục Nam Thâm lại siết chặt tay cô, nét mặt dịu dàng, anh nói khẽ, "Không sao cả. Tôi cũng không có kinh nghiệm, hai chúng ta từ từ tìm tòi."
Hàng Tư ngẩn người, một lúc sau không nhịn được bỗng phì cười thành tiếng.
Lục Nam Thâm mím môi cười khẽ.
"À..." Hàng Tư cảm thấy cười đùa vào lúc này thực sự không lịch sự, bèn hắng giọng, "Tôi nghĩ anh vẫn nên đứng dậy đi, ngồi xổm mệt lắm."
Lục Nam Thâm ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt lại chuyển sang trạng thái vô tội, "Không phải là tôi không muốn đứng dậy..."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-trung-mien-an-tam/1732257/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.