Nghe xong, Lục Nam Thâm bật cười, hỏi Lục Đông Thâm trong điện thoại: "Anh à, năm xưa lúc anh quyết định giật chị dâu, anh đã quen chị dâu lâu lắm rồi à?"
Một câu nói khiến Lục Đông Thâm câm nín, rất lâu sau mới phản bác bằng giọng bực tức: "Giật cái gì mà giật? Anh thấy em ở lâu với Niên Bách Tiêu, đến câu chữ ăn nói cũng thiếu gãy gọn rồi."
Người ngoài mà nghe giọng điệu này của Lục Đông Thâm chắc chắn là hết hồn hết vía, nhưng với tư cách là đứa con được cả nhà họ Lục cưng chiều nhất, Lục Nam Thâm làm sao biết sợ Lục Đông Thâm. Anh tươi cười đẹp lại: "Đúng đúng đúng, em nên nói chuyện đúng ngữ pháp một chút, lịch sự một chút. Anh không hề giật, anh chỉ chiếm làm của riêng thôi."
Hư hỗn.
Lục Đông Thâm thực sự đã tức đến mức bật cười, sau cùng thì mọi bực dọc cũng không còn nữa.
Thời gian lùi về khoảng nửa tiếng trước.
Hàng Tư vừa học xong một tiết ở giảng đường bậc thang, từ xa đã nhìn thấy một chiếc xe công vụ màu đen dừng trước cổng lớn của tòa nhà. Chiếc xe rất nổi bật, khiến không ít sinh viên phải liếc nhìn.
Có nam sinh xun xoe, định đến dìu cô đi. Hàng Tư đang từ chối thì nhìn thấy một người đàn ông bước từ trên xe xuống. Tuy hôm nay người ấy không quần là áo lượt nhưng cũng ăn mặc rất đứng đắn, một vóc dáng tương đối giống Lục Nam Thâm nhưng lại có thêm sự trưởng thành do năm tháng tôi rèn cùng một sự uy quyền.
Anh ấy chậm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-trung-mien-an-tam/1732263/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.