Thật ra cho dù Tưởng Ly không nhắc đến, Hàng Tư cũng không định rời đi. Nói cho cùng, Lục Nam Thâm hoàn toàn vì bảo vệ cô nên mới bị thương, từ khoảnh khắc nhìn thấy hàm nanh của con thú mặt người đó găm vào cơ thể anh cho đến bây giờ, không có một phút nào cô cảm thấy yên lòng.
Cho dù là nằm mơ cũng rất khó khăn.
Khi đưa anh tới bệnh viện cấp cứu, cô cứ nhìn miết lên chiếc đèn của phòng cấp cứu, bàn tay chống lên tường cứ run bần bật khó mà kiểm soát được. Cô liên tục nhủ thầm trong lòng: Lục Nam Thâm, anh đúng là đồ ngốc! Đồ khờ! Tôi bảo anh cứu tôi à? Mạng sống của anh không phải là mạng hay sao? Sau đó cô bắt đầu cầu khấn thần, Phật. Khi trước, vì muốn thoát khỏi Kiều Uyên, cho dù rơi xuống biển lớn cô cũng chưa từng tin vào Chư Thiên Thần Phật, thậm chí cô còn cảm thấy nếu thật sự có thần Phật, cho dù là Diêm La dưới suối vàng, khi nào chết đi, cô nhất định phải đi tìm họ một lần, hỏi họ xem rốt cuộc kiếp trước cô đã gây nên tội trạng gì mà kiếp này họ bắt cô phải chịu đựng những chuyện như vậy. Thế mà khi đứng trước cửa phòng cấp cứu, cô đã cầu khấn thần linh một lượt, cầu xin họ rủ lòng thương xót, giữ lại mạng sống cho Lục Nam Thâm. Thế nên ngay trước khi Tưởng Ly nói ra câu đó, Hàng Tư đã quyết định rằng, kiểu gì thì kiểu cũng phải đợi tới khi Lục Nam Thâm tỉnh dậy mới được. Nhưng qua ngữ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-trung-mien-an-tam/1732286/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.