Hàng Tư đã mơ một giấc mơ.
Trong mơ cũng là một ngày đông rét mướt, cô đứng giữa một vùng mênh mông tuyết trắng. Tuy trời không đổ tuyết, nhưng bầu trời và mặt đất như nối liền thành một dải, đầu đầu cũng đã bị tuyết bao phủ.
Cô hoang mang không biết đi đâu về đâu, thấp thoáng phía trước có một người đang chầm chậm bước đi. Cô rảo nhanh bước chân đuổi theo, nhưng mãi vẫn không thể bắt kịp bóng hình đó.
Người đó mặc chiếc áo trùm đầu màu đen và chiếc quần chống nước cũng màu đen, chân đi đôi giày leo núi màu đen, chiếc mũ được kéo kín trùm qua đầu. Riêng anh một cây đen đi giữa không gian xung quanh toàn một màu trắng, khiến anh trông càng cao lớn và mảnh khảnh.
Cô gọi một tiếng Lục Nam Thâm.
Người đàn ông phía trước dừng bước, cô hân hoan rảo bước tiến tới. Nhưng mãi vẫn không thấy người đàn ông quay người lại. Cô đứng sau lưng anh, chẳng hiểu sao lại có một cảm giác khác lạ dâng lên trong lòng, cô lại gọi khẽ một tiếng Lục Nam Thâm nữa.
Người đàn ông từ từ quay người lại.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, cô bàng hoàng sửng sốt: "Kiều Uyên!"
Hàng Tư choàng tỉnh giấc.
Đôi mắt đó của Kiều Uyên dường như vẫn còn đang đung đưa trước mặt cô, cố chấp, u tối và sâu không lường được, và cả nụ cười hơi nhếch lên bên khóe miệng hắn nữa. Hắn nói: A Tư, em đang tìm tôi à? Nhịp thở của Hàng Tư dần trở nên gấp gáp, mồ hôi lấm tấm trên trán, trái tim nhộn nhạo bất an.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-trung-mien-an-tam/1732287/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.