Mỗi người một bên ống chân, Niên Bách Tiêu có cảm giác đai lưng sắp bung gãy tới nơi. Anh ấy ra sức hét: "Chân! Kéo chân đi! Quân sắp rớt rồi!"
... Anh ấy thật sự cảm nhận được đai quần bung ra.
Cũng may Hàng Tư và Phương Sênh tương đối nhanh nhẹn, cả hai phối hợp cũng rất nhịp nhàng, lần tay lên chân của Niên Bách Tiêu để ôm chặt lấy chân anh ấy. Niên Bách Tiêu hét vào trong hố tuyết: "Nắm chặt tay tôi."
Hố tuyết sâu, đây cũng là nguyên nhân có thể bắt được muông thú, còn trước đó để xuống được hố tuyết, Lục Nam Thâm phải lợi dụng dây thừng. Trước mắt, cả người Lục Nam Thâm đang lơ lửng trên không, gió lạnh lùa vào trong hố tuyết, cuộn tròn thành lốc, vang lên những âm thanh tru tréo, rít gào như tiếng ma quỷ hờn khóc.
Lục Nam Thâm níu chặt tay Niên Bách Tiêu, tay kia của Niên Bách Tiêu cũng theo đà nắm chặt tay anh, mượn sức kéo ở phía sau để lôi dần Lục Nam Thâm lên, vừa lôi anh ấy vừa gào: "Lục Nam Thâm! Vì cậu tôi không sợ rơi quần, cậu nắm chắc vào cho tiểu gia!"
Lục Nam Thâm đung đưa không có điểm tựa để lấy sức, đành dựa vào lực cánh tay của Niên Bách Tiêu để dịch lên từng chút, từng chút một. Anh ngẩng đầu nhìn lên Niên Bách Tiêu, chân thành nhắc nhở: "Cậu vẫn nên chú ý tới cái quần của mình một chút."
Lúc này, Niên Bách Tiêu làm gì còn tâm sức phân tích câu nói ấy? Sau khi liều mình gồng sức, cuối cùng anh ấy cũng kéo được Lục Nam
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-trung-mien-an-tam/1732288/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.