Hàng Tư vừa mới gõ xong mấy chữ này thì Phương Sênh tức thì kêu "Á" lên một tiếng. Vốn dĩ khi vừa có phát hiện này, Hàng Tư đã căng thẳng lắm rồi, giờ còn giật mình vì tiếng hét của Phương Sênh nên chiếc di động của cô rơi thẳng xuống đất.
Họ đã thành công khiến Lục Nam Thâm và Niên Bách Tiêu đồng thời quay qua nhìn.
Niên Bách Tiêu rất căng thẳng: "Nhìn thấy gì vậy?"
Tuy Lục Nam Thâm không nói gì nhưng anh vẫn đang nhìn Hàng Tư rất chăm chú. Sau lưng anh là đống lửa, nhưng ánh sáng của ngọn lửa không soi sáng được vào trong đôi mắt anh, nó vẫn thâm sâu như một đại dương bao la, u tối, thăm thẳm.
Hàng Tư vội vàng nhặt di động lên, tuy không ngẩng đầu nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt gắt gao của anh. Phương Sênh vội vàng lên tiếng giải thích: "Không sao không sao, chỉ tại ban nãy tôi nhìn thấy... một con côn trùng rất to, tôi sợ quá."
"Côn trùng? Còn rất to ư?" Nói rồi, Niên Bách Tiêu đứng lên định đi tìm, "Côn trùng mùa đông không ngủ đông ư?"
"Chắc tại em nhìn nhầm thôi, căn nhà tối quá mà." Phương Sênh lại nói.
Lục Nam Thâm gọi nhỏ: "Thịt bò nướng chín rồi đây, qua đây ăn đi."
Khi bốn người ngồi quây xung quanh đống lửa, Hàng Tư không thể hiện quá lộ liễu nữa, nhưng cô vẫn cố gắng ngồi sát hơn về phía Phương Sênh. Giữa cô và Lục Nam Thâm là khoảng cách một người ngồi vẫn còn thoải mái. Lúc xé thịt bò cho cô, Lục Nam Thâm còn phải vươn cánh tay ra rất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-trung-mien-an-tam/1732292/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.