Ôm như vậy, Lục Nam Thâm mới chợt nhận ra cô gái trong vòng tay mình đang run lên cầm cập.
Anh sửng sốt.
Anh cúi xuống nhìn cô: "Em sao thế?"
Ban nãy vẫn còn rất ổn mà? Đã xảy ra chuyện gì rồi ư? Nhưng nếu có chuyện gì thật, lẽ nào anh lại không nghe thấy?
Hàng Tư ngước mắt nhìn anh, nhưng biểu cảm của cô rất khác lạ, cái nhìn này gần như là ánh nhìn chòng chọc, nhìn anh nhưng cũng như đang nhìn một người rất xa lạ vậy. Một lúc lâu sau, cô bất ngờ giơ tay lên, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của Lục Nam Thâm.
Lục Nam Thâm sững người.
Cũng may đang là đêm tuyết, cũng may ánh trăng trên trời không quá sáng tỏ. Anh cảm nhận được một luồng khí nóng hừng hực trào dâng lên từ tận đáy lòng, phả lên mặt, cũng bò lên tận vành tai.
"Em..."
"Anh đừng cử động." Hàng Tư ngắt ngang lời anh nói, nếu nghe kỹ còn loáng thoáng nhận ra chút run rẩy trong giọng nói của cô.
Cô đang quan sát anh, quan sát rất kỹ càng, kỹ tới mức Lục Nam Thâm cảm thấy rợn người. Thế này là ý gì? Nhân sinh chỉ như lần đầu gặp gỡ sao? Hay ngay vào khoảnh khắc vừa rồi cô đã bắt gặp một vũ trụ song song?
Cô phải quan sát đến hơn một phút. Lục Nam Thâm có một ảo giác rằng cô đã đếm được từng lỗ chân lông trên mặt mình rồi thì Hàng Tư cuối cùng mới dừng việc quan sát lại, một giây sau chân cô mềm nhũn ra.
Lục Nam Thâm kịp thời ôm chặt lấy cô lần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-trung-mien-an-tam/1732293/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.