Phương Sênh ở ký túc xá đứng ngồi không yên, cuốn sách trước mặt mãi chưa thấy lật thêm trang nào. Thi thoảng cô ấy lại ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo tường, mỗi một nhịp nhảy của kim đồng hồ đều khiến cô ấy hoang mang tột cùng.
Cô ấy thẳng thừng đóng sách lại, không đọc tiếp được nữa. Nghĩ một chút, cuối cùng Phương Sênh vẫn vớ lấy điện thoại, gọi vào một số, quá trình chờ đợi, trái tim cô ấy như nhảy vọt lên tận cổ họng, cho tới khi nghe được tiếng nhắc nhở rằng đối phương đã tắt máy, Phương Sênh như bị ai dội thẳng một gáo nước lạnh vào mặt!
Mọi cảm xúc như sụp đổ vào khoảnh khắc này. Toi rồi, toi rồi!
Hôm nay Niên Bách Tiêu lại ra ngoài huấn luyện cả một ngày trời, khi trở về trường thì trời đã tối mịt, bụng dạ sôi òng ọc, tính kéo Lục Nam Thâm đi đâu đó kiếm bữa ăn đêm. Anh ấy đang cùng vài người bạn học thuận đường vừa nói vừa cười đi về phía ký túc xá, từ xa đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Anh ấy định thần lại mới nhận ra, Phương Sênh?
Phương Sênh đang đứng trước ký túc xá nam. Khu vực này thuộc nơi ở của những người học nghiên cứu sinh nên không có nhiều người có diện mạo ưa nhìn đến vậy. Vì thế, Phương Sênh bỗng trở thành một "phong cảnh" hút tầm mắt. Các nam sinh đi qua đi lại ai cũng phải quay qua nhìn cô ấy một chút.
Mấy người bạn đi cạnh Niên Bách Tiêu bắt đầu trêu chọc: "Ôi, xuất hiện một cô gái xinh đẹp này."
"Đâu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-trung-mien-an-tam/1732326/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.