🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lục Nam Thâm biết Hàng Tư muốn giải thích chuyện gì, anh cười khẽ: "Hàng Tư, chúng ta như vậy cũng được tính là hẹn hò mà nhỉ?"

"Lục Nam Thâm." Hàng Tư ngước lên, trừng mắt với anh.

"Được, được, được." Lục Nam Thâm giơ tay ra hiệu, không chọc cô nữa. "Nếm thử đi, để thêm một lát là nguội đấy."

Hàng Tư có lòng né tránh, cho dù là tối hôm trước đã nói rõ những gì cần nói, nhưng suy cho cùng trong trái tim cô vẫn còn những kẽ hở, thế nên Lục Nam Thâm cũng không ép buộc cô. Nhưng không ép không có nghĩa là Lục Nam Thâm đã từ bỏ. Ngược lại, chính vì có duyên quen biết lúc nhỏ, tình cảm Lục Nam Thâm dành cho cô lại càng thêm tinh tế.

Chất lượng của hộp đựng canh rất tốt, mở ra vẫn còn khói bốc nghi ngút, cực kỳ hợp với tiết trời tuyết rụng lả tả ngoài cửa sổ. "Thời buổi này rất hiếm thấy có người còn mang theo hộp đựng canh, anh mới mua à?"

Lục Nam Thâm không giấu gì cô, khẳng định rồi cười nói: "Nếu mua bằng hộp ship đồ ăn, thì về tới trường đã nguội ngắt rồi."

Hàng Tư cúi xuống, ăn một xiên viên sụn gà. Vào miệng tan ra vị ngọt, lại rất thanh đạm, nước canh của món oden này được kết hợp rất hoàn hảo. Cô ngạc nhiên: "Là hàng gần trường sao? Mùi vị thật sự rất ngon, nhà đó đổi công thức rồi à?"

Lục Nam Thâm đáp: "Là một quán khác, hôm nào sẽ dẫn em tới ăn ở quán."

Hàng Tư ngẫm nghĩ: "Xa lắm à?"

"Cũng tạm."

"Đúng là không gần rồi." Hàng Tư bĩu môi: "Anh đạp xe tới đó chứ gì."

Lục Nam Thâm phóng khoáng đáp: "Tiết kiệm thời gian và sức lực, còn bảo vệ môi trường, rất ổn mà."

"Xe đạp của ai vậy? Không giống của Niên Bách Tiêu."

Lục Nam Thâm tay chống cằm: "Mấy hôm nữa đến ngày huấn luyện rồi, Niên Bách Tiêu không rảnh để tâm tới tôi. Tôi mượn của bạn học đấy."

Huấn luyện à. Hàng Tư thầm nghĩ cô còn chưa từng được xem một giải đua xe thực sự nữa.

"Người cho anh mượn xe là nữ à?"

Lục Nam Thâm không suy nghĩ nhiều, gật đầu ngay, sau đó mới sực tỉnh, giải thích thêm một câu với cô: "Quan hệ bạn học thuần túy."

Hàng Tư bặm môi nhịn cười, cũng có gì đâu. Cô ăn thêm một xiên tảo bẹ, mùi vị thực sự khiến cô rất hài lòng. Cô cầm một xiên lên đưa cho Lục Nam Thâm: "Ăn chung đi, anh mua nhiều quá."

Lục Nam Thâm không đổi tư thế, vẫn tay chống cằm, sau đó há miệng ra.

Hàng Tư cứ nghĩ anh có thể đưa tay ra đón, không ngờ anh lại giở trò này, cô sửng sốt: "Lục Nam Thâm, anh lười chết đi được."

"Mệt." Trạng thái của Lục Nam Thâm có vẻ uể oải, nhưng ánh mắt lại lướt qua lướt lại trên gương mặt cô, ánh nhìn vừa thâm sâu lại vừa đơn thuần, vô tội. "Tôi đạp xe xa như vậy để mua oden về, về đến nơi tay cứng đờ cả rồi."

Hàng Tư nhìn xuống bàn tay anh.

Cứng đờ thì không nhìn ra, trông vẫn rất bình thường. Nhưng cũng phải, tạm thời chưa nói đến việc người ta là cậu chủ con nhà giàu, chỉ riêng bàn tay trước mắt thôi cũng đã rất giá trị rồi.

Thôi được, nể tình anh đã mất công mất sức.

Cô đút chiếc xiên trong tay vào miệng anh.

Lục Nam Thâm thực sự không khách sáo chút nào, há miệng ra ăn, đến tận khi ăn xong rồi ngón tay cũng không di chuyển dù chỉ một chút. Hàng Tư bỏ chiếc xiên gỗ xuống, cười nói: "Cậu út nhà họ Lục đúng là cao quý, được người ta hầu hạ đã quen. Chỉ không biết lúc ở nhà cậu chủ có cô nha đầu nào kề cận chăm sóc sớm tối không, chăm sóc anh như chăm sóc con nít vậy á?"

Câu nói này nếu là trước kia đùa giỡn Lục Nam Thâm, có thể anh sẽ ngại hoặc giải thích gì đó. Nhưng tối nay thì không, mặt anh vẫn không đổi sắc, cười khẽ, nói: "Lúc ở nhà tôi không thích để người ta chăm sóc, nhưng nếu đổi lại là em, thì lại là câu chuyện khác."

Lục Nam Thâm không bao giờ đùa giỡn kiểu này, đây là những phép lịch sự mà anh đã được học từ nhỏ khi tiếp xúc với người khác. Anh lúc này bỗng có chút khác biệt, có thêm vài phần lưu manh so với lúc thường.

Nhưng lại chân thành hiếm có, tựa như từng lớp từng tầng tuyết ngoài cửa sổ, lọt vào mắt một cách sắc nét, chỉ cần bước ra cửa là có thể chạm vào chúng. Không phải là ánh trăng treo trên bầu trời cao, sáng trong nhưng khó mà chạm tới, cao quý và dè dặt.

Có điều Hàng Tư vẫn trừng mắt với anh.

Anh cũng không nói thêm gì, chỉ ngồi đó cười.

"Có ăn không đây? Muốn ăn anh tự cầm đi." Hàng Tư nói một câu.

Lục Nam Thâm cũng không thừa nước đục thả câu đến thế, được hời rồi anh cũng lập tức ngoan trở lại. Anh vươn tay với lấy một xiên: "Tôi vốn mua hai phần, định bảo em cầm về phòng ăn, không ngờ em lại kéo tay tôi chạy đi."

Hàng Tư nói: "Phương Sênh giảm cân, muộn vậy rồi cậu ấy cũng không ăn gì đâu." Rồi cô bổ sung một câu: "Chẳng phải vì vẫn một lòng đau đáu theo anh Bách Tiêu sao?"

Nhớ tới cái người tên Niên Bách Tiêu đó, Lục Nam Thâm quyết định im lặng.

Hàng Tư thì lại nghĩ tới tư thế hóng hớt của mấy cô nữ sinh trong ký túc xá tối nay, cảm thấy rất đau đầu. Nghĩ một chút, cô bỏ xiên xuống. Thấy vậy, Lục Nam Thâm không hiểu: "Sao không ăn nữa?"

"Tôi muốn... nói chuyện với anh." Hàng Tư ngập ngừng lên tiếng.

Lục Nam Thâm nhìn cô đầy hứng thú: "Nói chuyện yêu đương?"

"Không không không, anh đừng hiểu lầm." Hàng Tư giật thót.

Lục Nam Thâm không giận, cười tủm tỉm từ đầu tới cuối. "Đùa em thôi." Anh ngồi thẳng dậy, nhìn cô: "Em nói đi, tôi nghe đây."

Thấy anh hợp tác như vậy, Hàng Tư nhất thời không biết phải mở lời như thế nào. Nhưng những lời khó nói đến mấy chung quy vẫn phải nói, cô hắng giọng: "Lục Nam Thâm, anh biết là hiện giờ tôi chưa muốn yêu đương."

Lục Nam Thâm gật đầu.

"Nhưng hiện tại anh đang gặp phiền phức, chỉ dựa vào mình Niên Bách Tiêu, tôi thấy không yên tâm. Anh..." Hàng Tư muốn nói "đánh đấm yếu quá", nhưng chớp mắt lại nghĩ nói như vậy nghe quá tổn thương, cô bèn đổi sang một cách nói khác: "rất giỏi đấu trí, nhưng lỡ như đối phương là thành phần xã hội đen vô liêm sỉ, thích đánh lén không quan tâm đạo nghĩa giang hồ thì sao? Thế nên, hai chúng ta cũng không thể tuyệt nhiên không gặp nhau chỉ vì không thể yêu nhau, chúng ta vẫn có thể làm bạn mà, anh nói đúng không?"

"Phải." Lục Nam Thâm gật đầu rất chân thành, sau đó bổ sung thêm: "Hơn nữa gần đây Niên Bách Tiêu quả thực rất bận. Phía Khương Dũ thì lần lữa mãi không quyết định, bất cứ khi nào cũng có thể gặp nguy hiểm."

Hàng Tư thở dài: "Tôi hiểu."

Rồi cô nói: "Chúng ta vẫn như trước, từng đối xử với nhau thế nào thì vẫn sẽ như vậy, chuyện tình cảm... chúng ta để thuận theo tự nhiên, được không?"

"Được thôi." Lục Nam Thâm mỉm cười. "Chỉ cần thường ngày em đừng cố tình giữ khoảng cách hoặc trốn tránh không gặp tôi là được mà."

"Dĩ nhiên là không." Hàng Tư tỏ rõ lập trường: "Có điều..."

Lục Nam Thâm hơi nhướng mày, lắng nghe câu "có điều" của cô. Nói tới đây, Hàng Tư bỗng ngại ngần, vành tai lặng lẽ đỏ ửng lên. Cô hắng giọng, tiếp tục đưa ra yêu cầu: "Mọi cử chỉ, lời nói đều chỉ dừng ở mức độ bạn bè, không được mập mờ, không được quá thân mật."

Lục Nam Thâm cố nhịn cười: "Được."

Hàng Tư nghi hoặc quan sát anh, sao lại đồng ý thoải mái như vậy chứ? Về lý mà nói, không được đáp lại tình cảm, anh phải trở mặt chứ, đặc biệt là với một người rất kiêu ngạo như Lục Nam Thâm, có khi còn hận cô, sống chết không gặp lại mới phải? Thật ra nói xong câu ấy, Hàng Tư cũng rất lo anh sẽ phủi tay bỏ đi.

Nhưng phải làm sao đây?

Hàng Tư thừa nhận mình rất giả tạo, một mặt không muốn xác định quan hệ với anh, một mặt vẫn không muốn mất đi một người bạn như anh. Lo lắng cho anh vẫn là chủ yếu, nếu lo lắng Kiều Uyên trả thù, cô quả thực nên tránh thật xa Lục Nam Thâm, giữ cho anh an toàn. Nhưng còn hung thủ thì sao?

Khả năng tự bảo vệ của Lục Nam Thâm quá yếu.

Dù gì cũng quen biết nhau, cô đâu thể khoanh tay đứng nhìn?

Hơn nữa còn cả tình bạn lúc nhỏ nữa? Quan trọng hơn, Tư Niệm là bạn thân của anh, cô càng cảm thấy áy náy hơn.

Nhìn thấy biểu cảm của cô, Lục Nam Thâm bèn hỏi cô có chuyện gì. Hàng Tư thành thật trả lời: "Từ lúc tôi nhập học tới giờ, thật ra cũng rất nhiều người trong trường theo đuổi tôi, nhưng sau khi bị từ chối, họ đều tránh gặp mặt tôi luôn, là kiểu đi qua cũng từ chối nói là quen biết ấy. Sao anh không quan tâm chút nào vậy?"

"Quan tâm chuyện gì? Chuyện bị từ chối vẫn còn làm bạn hả?" Lục Nam Thâm chậm rãi nói: "Tôi đâu có ngốc như vậy, bây giờ rút lui há chẳng phải sẽ mất cả chì lẫn chài sao? Tiếp tục ở lại bên cạnh em là vẫn còn một tia hy vọng."

"Anh..."

"Đùa thôi đùa thôi, em ăn đi." Lục Nam Thâm nói nửa đùa nửa thật rồi đẩy hộp canh ra trước mặt cô, nhẹ nhàng thúc giục.

Hàng Tư nhìn anh.

Anh ngồi quay lưng về phía cửa sổ, sau lưng là một khung cửa sổ sát sàn, ngoài cửa là tuyết trắng, khiến cho anh đẹp như một người bước ra từ trong tranh vậy.

Đúng là một chàng trai tuyệt đẹp.

"Cùng ăn đi, tôi ăn không hết đâu." Hàng Tư nói khẽ.

"Được."

***

Ngày tháng bình yên trôi.

Nhưng chỉ là bề ngoài, ẩn giấu bên dưới từng giây phút đều là những nguy hiểm không tên.

Lục Nam Thâm chạy qua chạy lại hai trường, nhưng phần lớn thời gian dành cho Khương Dũ, ngày nào anh cũng qua xem tình hình, dù sao thì bước tiếp theo hung thủ định làm gì, chưa ai biết rõ.

Mấy hôm nay, Niên Bách Tiêu dồn sức cho việc huấn luyện. May thay địa điểm huấn luyện cũng nằm ở thành phố này, nên anh ấy không cần bay qua bay lại hai nơi. Nhưng anh ấy cũng thường xuyên đi từ sáng sớm, về rất muộn hoặc nếu hôm sau không có tiết thì không về luôn.

Ban đầu, Phương Sênh rất hụt hẫng, sau đó thì bắt đầu lo lắng không yên. Còn đang ở trong lớp, cô ấy đã nhắn tin cho Hàng Tư...

Cậu bảo có phải Niên Bách Tiêu đang trốn mình không?

Hàng Tư nhớ lại dáng vẻ hoảng hốt của Niên Bách Tiêu tối hôm đó, hiểu rõ rằng anh ấy cũng chẳng bình thản như Phương Sênh nghĩ đâu, nhưng cụ thể anh ấy có thái độ gì thì cô không rõ.

Ngẫm nghĩ một chút, cô phản hồi...

Mình nghĩ không phải đâu, mấy hôm nay anh ấy bận lắm, không cố tình trốn cậu đâu.

Phương Sênh đáp lại một icon thở dài.

Buổi trưa, Hàng Tư gặp Phương Sênh ở cửa căng tin, từ xa đã nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ của cô ấy, đang định thở dài thì một nữ sinh chạy tới hỏi: "Cậu là Hàng Tư?"

Hàng Tư nhìn cô nữ sinh này rồi gật đầu, cô không quen cô ấy.

Cô nữ sinh ấy cũng không tìm cô để trò chuyện mà đưa cho cô một chiếc hộp nhỏ rất đẹp: "Có người nhờ tôi gửi cho cậu, đừng hỏi tôi đối phương là ai, tôi cũng không biết đâu."

Hàng Tư sửng sốt, đợi cô gái ấy đi xa rồi cô mới quan sát chiếc hộp trong tay, hơi nặng một chút, bên trong là trang sức à?

Trong lúc mở, chẳng hiểu sao Hàng Tư lại cảm thấy trong lòng bất an, ngay cả nhịp thở cũng trở nên gấp gáp, tim bắt đầu đập những nhịp lo lắng. Khi mở ra, cô sững người. Là một chiếc vòng tay, khảm kim cương, cực kỳ lấp lánh dưới ánh nắng.

Nhưng sống lưng cô lại cứng đờ ra.

Trong hộp còn có một mảnh giấy nhỏ.

Rõ ràng chỉ là một mảnh giấy quá đỗi bình thường, nhưng Hàng Tư lại cảm nhận được một nỗi sợ hãi rất quen thuộc...

Rất lâu sau, cô mới rút mảnh giấy ra, ngón tay bỗng dưng run rẩy, cô từ từ mở nó ra...

Một giây sau, Hàng Tư thảng thốt, ngón tay run lên, cả chiếc hộp và chiếc vòng tay cùng rơi xuống đất.

Một dòng chữ mạnh mẽ, cứng cáp...

Tối nay 8 giờ, phòng 6001 khách sạn Bách Duyệt.

A Tư, đã lâu không gặp...

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.