Lục Nam Thâm biết Hàng Tư muốn giải thích chuyện gì, anh cười khẽ: "Hàng Tư, chúng ta như vậy cũng được tính là hẹn hò mà nhỉ?"
"Lục Nam Thâm." Hàng Tư ngước lên, trừng mắt với anh.
"Được, được, được." Lục Nam Thâm giơ tay ra hiệu, không chọc cô nữa. "Nếm thử đi, để thêm một lát là nguội đấy."
Hàng Tư có lòng né tránh, cho dù là tối hôm trước đã nói rõ những gì cần nói, nhưng suy cho cùng trong trái tim cô vẫn còn những kẽ hở, thế nên Lục Nam Thâm cũng không ép buộc cô. Nhưng không ép không có nghĩa là Lục Nam Thâm đã từ bỏ. Ngược lại, chính vì có duyên quen biết lúc nhỏ, tình cảm Lục Nam Thâm dành cho cô lại càng thêm tinh tế.
Chất lượng của hộp đựng canh rất tốt, mở ra vẫn còn khói bốc nghi ngút, cực kỳ hợp với tiết trời tuyết rụng lả tả ngoài cửa sổ. "Thời buổi này rất hiếm thấy có người còn mang theo hộp đựng canh, anh mới mua à?"
Lục Nam Thâm không giấu gì cô, khẳng định rồi cười nói: "Nếu mua bằng hộp ship đồ ăn, thì về tới trường đã nguội ngắt rồi."
Hàng Tư cúi xuống, ăn một xiên viên sụn gà. Vào miệng tan ra vị ngọt, lại rất thanh đạm, nước canh của món oden này được kết hợp rất hoàn hảo. Cô ngạc nhiên: "Là hàng gần trường sao? Mùi vị thật sự rất ngon, nhà đó đổi công thức rồi à?"
Lục Nam Thâm đáp: "Là một quán khác, hôm nào sẽ dẫn em tới ăn ở quán."
Hàng Tư ngẫm nghĩ: "Xa lắm à?"
"Cũng tạm."
"Đúng là không gần rồi." Hàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-trung-mien-an-tam/1732327/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.