Lần này Bạch Hào suy nghĩ rất lâu, cụ thể là bao nhiêu lâu anh ta cũng không thể nói chính xác được. "Tóm lại có lẽ không lâu bằng thời gian anh ấy đứng bên giường của tôi."
Khi đó, Bạch Hào thật sự lo sợ Khương Dũ sẽ treo cổ lên đó nên mới không dám đi đâu, thế nên Khương Dũ đứng trước sợi dây đó bao lâu, Bạch Hào cũng đứng lâu từng ấy thời gian. "Cũng không chỉ một mình tôi nhìn thấy."
Còn cả người thổi sáo dài, nửa đêm dậy đi vệ sinh đã nhìn thấy Khương Dũ. Khi đó người ấy cũng đang lim dim mơ màng, thấy Bạch Hào đứng đó còn ngáp ngủ, lên tiếng chào hỏi. "Cậu ấy cũng nhìn thấy Khương Dũ đứng ở đó, và cũng hết hồn giống như tôi vậy."
Nhưng người thổi sáo dài không có dũng khí đựng đợi tiếp như anh ta, có lẽ vì buồn đi tiểu thật, trước khi vào phòng vệ sinh, người ấy còn an ủi anh ta: Cậu đừng suy nghĩ linh tinh, có thể anh ấy đang tư duy một bản nhạc mới.
"Tôi nghĩ nhất định là cậu ấy sợ quá." Bạch Hào đưa ra kết luận: "Tôi nhìn ra được, sắc mặt của cậu ấy khi đó rất khó coi." Nghĩ một chút, anh ta lại nói thêm một số cảm nhận cá nhân: "Nhưng nói thật lòng, dáng vẻ bỏ trốn ngay lập tức đó của cậu ấy khiến tôi không hài lòng chút nào. Mọi người đều là bạn bè, cậu ấy thật sự có thể giương mắt nhìn Khương Dũ gặp chuyện mà không thèm quan tâm đến sao?"
Tóm lại, tối qua người thổi sáo dài không còn quay trở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-trung-mien-an-tam/1732349/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.