Từ sau hôm tỏ tình thất bại, Bạch Hào ở lỳ nhà của Khương Dũ không trở lại trường học. Ngoài anh ta ra, còn có người chơi sáo dài và organ, ngoài mặt thì nói là muốn an ủi Bạch Hào không có được tình yêu, thực chất là vì mấy người họ đều đang cảm thấy sợ hãi.
"Ba chúng tôi đều rất sợ hãi. Ở trường đông người hỗn tạp, chẳng biết sẽ còn gặp phải chuyện gì." Bạch Hào cố gắng sắp xếp một cách logic trong quá trình tường thuật lại câu chuyện.
Cho dù tay organ không gặp chuyện gì, nhưng anh ta cho rằng họ là một nhóm, thuộc kiểu quan hệ "môi hở răng lạnh". Thế nhưng so với sự hoang mang và lo lắng của họ, Khương Dũ lại tỏ ra rất bình thản, như chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy.
"Phải, hôm đó anh ấy không gặp chuyện, nhưng mọi người đều là anh em cùng chung chí hướng, anh ấy cũng nên thể hiện một chút thái độ quan tâm mới phải chứ." Bạch Hào trách móc một câu.
Nhưng trách móc thì trách móc vậy thôi, ba người họ cũng không có ý trách cứ Khương Dũ, bằng không đã chẳng tá túc ở nhà Khương Dũ. Dù sao thì mỗi người một tính cách, vậy nên cách giải quyết vấn đề và thái độ, cảm xúc thể hiện ra ngoài có thể cũng khác nhau.
"Tối qua tôi ngủ không được ngon lắm." Bạch Hào ôm tách café bằng hai tay, nói nhỏ nhưng nhấn nhá: "Thật ra vài hôm nay rồi tôi đều ngủ không ngon giấc, cứ nhắm mắt lại là nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm trước, rồi lại gặp ác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-trung-mien-an-tam/1732350/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.