Hàng Tư giương mắt nhìn gương mặt điển trai ấy áp sát về phía cô. Trong lòng có một giọng nói đang nhắc nhở cô rằng: Mày tránh đi chứ! Nhưng cơ thể cô cứ bất động, không thể nhúc nhích được như đã bị đóng đinh tại chỗ vậy, đôi mắt trợn tròn.
Bờ môi mỏng của Lục Nam Thâm cọ qua khóe miệng của cô rồi lướt tới, áp sát vành tai. Cô bỗng thấy tai nóng bừng lên, không rõ là do hơi thở của anh làm nhiệt độ tăng hay vành tai của cô vốn đã nóng sẵn, tim trong phút chốc tựa như vọt lên tận cổ họng.
Không cần miêu tả cũng đủ biết sự mờ ám trong tư thế hiện tại của hai người.
Khó khăn lắm Lục Nam Thâm mới chống tay được xuống ghế, nhọc nhằn ngồi dậy nghiêm chỉnh. Anh quay đầu lại quát to: "Niên Bách Tiêu, cậu có biết lái xe không thế!"
Ở góc độ này, cho dù trong xe thiếu ánh sáng, Hàng Tư cũng tinh mắt nhìn thấy một vệt đỏ rực nơi vành tai Lục Nam Thâm.
Mọi sự ngượng ngập như thủy triều rút xuống, thay vào đó, con tim chợt mềm nhũn ra, ngứa ngáy. Hóa ra anh cũng biết xấu hổ đấy. Cảm giác ấy cứ dập dềnh trong lòng Hàng Tư, cô cảm thấy ấm áp ngoài dự kiến.
Không muốn trách móc anh, cũng không còn muốn tính toán về sự lanh chanh vừa rồi của anh nữa.
Nếu là trước kia, hành động vừa rồi của Niên Bách Tiêu chắc chắn là cố tình, cậu ta có lúc rất thích đùa dai. Nhưng hôm nay bị Lục Nam Thâm quát như vậy, Niên Bách Tiêu cũng không bông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-trung-mien-an-tam/1732352/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.