Phương Sênh không định tranh cãi với Hàng Tư liên quan đến vấn đề này, giống như lúc trước cô ấy đã nói dù là vụ án Ode to soul hai năm trước hay vụ án tay đua Báo săn bị hại hai năm sau, cô ấy đều không được tận mắt chứng kiến, thế nên cô ấy cũng không rõ nguyên do, không có tư cách dựa vào suy nghĩ của bản thân để đánh giá chuyện này.
Nhưng cô ấy cho rằng những người được Lục Nam Thâm nhìn trúng sẽ đều đối diện với nguy hiểm, đây có lẽ là sự thật chắc nịch.
Hàng Tư chọn một chiếc ghế để ngồi xuống, trên đầu là tán ngân hạnh vàng ruộm, khi gió thổi qua, đôi ba chiếc lá còn lả tả bay, chao đảo rồi rụng xuống mặt đất. Cô nói: "Rõ ràng hiện tại hung thủ đang có tâm lý muốn chơi trò mèo vờn chuột, thế nên phần nhiều hắn đang thể hiện tài năng của mình chứ chưa có ý định giết người. Đương nhiên, không loại trừ khả năng có án mạng xảy ra, đây là kết quả không ai mong muốn."
Phương Sênh ngẫm nghĩ rồi nói: "Nếu dàn nhạc không được gây dựng lại thì sao?"
Hàng Tư hiểu ý cô ấy. Nếu dàn nhạc không được gây dựng lại, Lục Nam Thâm cũng không cần đi tìm kiếm nhạc sỹ đánh chính, không có nhân tố để nhắm vào thì hung thủ cũng không có phương án chuẩn bị, và sẽ không có án mạng tiếp tục xảy ra. Cô khẽ thở dài, lúc trước cô cũng từng nghĩ như vậy đấy.
"Cậu đừng quên, Báo săn không phải nghệ sỹ, cũng không phải người được Lục Nam Thâm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tu-trung-mien-an-tam/1732353/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.